Cô bé nhìn hắn: “Người có thể quản lý sẽ không quản đâu, vì bọn họ đều không quan tâm tới những chuyện nhỏ này, chẳng hạn như Viện chủ của thư viện, bọn họ chỉ quan tâm Thanh Châu có thể có được mấy yêu nghiệt tuyệt thế, sau đó đánh bại châu khác trong cuộc chiến ba năm một lần, giành lại danh tiếng cho Thanh Châu, kiếm được nhiều lợi ích cho Thanh Châu hơn nữa, hoặc là đến tổng viện kết giao với nhiều cường giả hơn… mà những người không thể quản lý thì lại càng không dám quản. Ai lại làm chuyện mà sẽ đắc tội nhiều người chứ?”
Diệp Quân im lặng.
Cô bé chợt hỏi: “Tại sao gia đình ngươi lại lụi bại?”
Diệp Quân sắp xếp dòng suy nghĩ: “Vì ta không phấn đấu”.
Cô bé gật đầu: “Nhìn ra rồi”.
Mặt Diệp Quân đen sì: “Muội nhìn ra bằng cách nào?”
Cô bé đáp: “Rất ngốc, rất ngây thơ”.
Diệp Quân: “…”
Tiểu Tháp: “…”
Cô bé chợt cất cuốn sách đi, giấu nó dưới tượng đá, như nghĩ tới điều gì, cô bé nhìn Diệp Quân, Diệp Quân khẽ cười: “Ta sẽ không trộm đâu”.
Cô bé gật đầu, nhưng không đặt cuốn sách xuống mà cầm cuốn sách lên và bước ra ngoài.
Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt Diệp Quân lập tức cứng đờ.
Việc làm của cô bé thật sự khiến người khác tổn thương!
Sau khi cô bé đi, Diệp Quân ngồi trên đất, dựa vào tường đá, nhẹ giọng nói: “Tháp gia, ta bỗng cảm thấy khi xưa cha ta nên nuôi ta một cách buông thả hoàn toàn”.
Tiểu Tháp hỏi: “Vì sao?”
Diệp Quân cười tự giễu: “Bởi vì rất nhiều suy nghĩ của ta thực sự rất ngây thơ, bây giờ ta đã hiểu được ánh mắt cô cô nhìn ta khi ta nói với cô cô chuyện muốn thiết lập trật tự rồi. Không phải cô cô không tin ta, mà là cô cô đã nhìn ra rất nhiều vấn đề, mà ta lúc đó lại chẳng nhìn thấy gì, chỉ có lòng nhiệt huyết…”
Nói rồi, ánh mắt hắn chợt trở nên kiên định: “Ta phải cảm ơn Tịnh tông chủ, nếu không có cô ấy, có thể cả đời này ta cũng không được thấy những vấn đề này”.
Tiểu Tháp nói: “Cô ấy bảo nếu như ngươi ở trong bóng tối mà trái tim vẫn có thể hướng về ánh sáng… thì cô ấy sẽ công nhận ngươi, giúp đỡ ngươi… Lần này ngươi thật sự phải cố gắng thật nhiều đấy”.
Diệp Quân gật đầu bảo: “Tháp gia, ta phải giải quyết bữa tối thế nào?”
Tiểu Tháp: “…”
Diệp Quân mỉm cười rồi đi ra ngoài, hắn vốn định đến Kiếm Tông nhưng bây giờ hắn chỉ có thể thay đổi kế hoạch trước, hắn phải kiếm một ít đã, tuy bây giờ hắn không có tu vi nhưng muốn tìm được việc có lẽ cũng không khó.
Nghĩ tới đây, Diệp Quân đi ra ngoài, không lâu sau, hắn đến thành chủ của Thanh Châu.
Sau khi suy nghĩ một hồi, Diệp Quân vẫn quyết định đến Tiên Bảo Các, bởi vì Tiên Bảo Các có rất nhiều tiền, hắn muốn xin làm quản sự.
Cấp bậc cao nhất ở phân các Tiên Bảo Các là trưởng lão ngoại các, dưới đó là chủ quản sự, mà dưới chủ quản sự vẫn còn mười hai tiểu quản sự nữa, hắn vẫn tự nhận thức được bản thân mình là ai, mục tiêu của hắn là tiểu quản sự.
Sau khi đến Tiên Bảo Các, biết hắn muốn xin việc, một nữ chủ sự hỏi: “Muốn ứng tuyển vị trí nào?”
Diệp Quân đáp: “Quản sự?”
Nữ chủ sự giật mình: “Quản sự?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng”.
Nữ chủ sự nhìn Diệp Quân: “Có hồ sơ xin việc không?”
Diệp Quân hơi khó hiểu: “Hồ sơ xin việc gì?”
Nữ chủ sự nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân do dự một lát rồi nói: “Ta đã có kinh nghiệm làm việc, ta nghĩ mình có thể đảm nhiệm được công việc này”.
Nữ chủ sự quan sát Diệp Quân: “Thứ nhất, ngươi muốn ứng tuyển quản sự thì phải đưa hồ sơ xin việc cho chúng ta trước, sau đó chúng ta sẽ điều tra ngươi xem ngươi có phù hợp không, sau đó sẽ gọi ngươi tới phỏng vấn trực tiếp, cuối cùng vẫn phải chờ cấp trên phê duyệt mới có thể quyết định ngươi có phù hợp hay không được…”
Diệp Quân hơi ngạc nhiên, hắn không ngờ một vị trí quản sự nhỏ thôi mà lại phiền phức đến thế.
Diệp Quân gạt mọi suy nghĩ, hỏi: “Ta phải nộp hồ sơ như thế nào?”