Nghe thấy lời của Tiểu Tháp, Diệp Quân phá lên cười: “Tháp gia, ngươi đang nghĩ gì vậy, Thương cô nương không phải là người của ta.”
Tiểu Tháp nhất thời nghi ngờ: “Không phải người của ngươi sao?”
Diệp Quân khẽ cười đáp: “Tất nhiên là không phải người của ta rồi, chẳng phải chủ nhân bút Đại Đạo đã nói rồi sao? Thương cô nương là người của Toại Cổ Kim cô nương.”
Tiểu Tháp bối rối, nhưng rất nhanh, nó đột nhiên phấn khích nói: “Ta biết rồi, ta biết rồi, con mẹ nó… Cuối cùng ta cũng biết rồi.”
Tiểu Hồn hỏi: “Ngươi biết cái gì?”
Tiểu Tháp ha ha cười to: “Thiên cơ không thể tiết lộ!”
Tiểu Hồn: “…”
Diệp Quân nói: “Hai ngươi đừng nói nhảm nữa.”
Nhưng hiển nhiên Tiểu Tháp không nhịn được, muốn ra vẻ một chút, thế là nó nhỏ giọng nói với Tiểu Hồn: “Lúc đó khi Toại cô nương ngồi lên ghế thần tọa chủ chung, cái ghế đó và hai thanh kiếm vốn muốn phản kháng, nhưng cuối cùng lại đột nhiên dừng lại, tại sao chứ?”
Tiểu Hồn đáp: “Đứa trẻ!”
Tiểu Tháp cười nói: “Tiểu Hồn, người còn nhớ Tiên Tri không?”
Tiểu Hồn đáp: “Dĩ nhiên, sao đột nhiên lại nhắc đến ông ta?”
Tiểu Tháp nói: “Năm đó Tiên Tri muốn chuyển thế trùng sinh đoạt xác, nhưng kết quả thì sao? Chẳng phải đã bị giết chết rồi sao!”
Tiểu Hồn cười hì hì: “Ta hiểu rồi, không có sự cho phép của chủ tử, Toại Cổ Kim kia tuyệt đối không thể có con. Cho dù có con, cô ta cũng tuyệt đối không có năng lực để lợi dụng huyết mạnh nhà họ Dương nhằm mưu lợi… Nói cách khác, chính là tiểu chủ đang…”
Tiểu Tháp nói: “Nhưng ta cũng không dám chắc chắn, lần này chúng ta đi lên đó, nếu như tên tiểu tử này vẫn bị đuổi giết điên cuồng như lúc trước vậy đã chứng minh chúng ta nghĩ sai rồi, nếu không, vậy có nghĩa là chúng đã đã suy nghĩ đúng…”
Tiểu Hồn đáp: “Ta cảm thấy ngươi đã đúng rồi đấy, bởi vì nếu hai người bọn họ tách ra, thì trong trường hợp tiểu chủ không gọi người tới, nhất định không phải là đối thủ của chủ nhân bút Đại Đạo, mà nếu như cô ta không có đứa con của tiểu chủ thì cho dù mưu trí của cô ta có nghịch thiên đến đâu, thì cũng không thể chống lại được chủ nhân bút Đại Đạo… Chỉ là không biết là giữa bọn họ thực sự có cảm tình, hay chỉ là quan hệ đồng minh…”
Tiểu Tháp nói: “Là như vậy đấy, ai dà, tên tiểu tử này bây giờ làm việc ngay cả chúng ta cũng giấu… Hơn nữa, chúng ta ngày ngày ở bên cạnh hắn, sao lại không biết bọn họ thực sự ở bên nhau từ lúc nào chứ?”
Tiểu Hồn đáp: “Ngươi quên rồi sao? Khi bọn họ làm mấy chuyện xấu hổ, đều ném ngươi đi ra ngoài, hơn nữa, khi bọn họ làm mấy chuyện vô vị, hay là tâm thần hòa hợp, cả hai đều có thể biết kí ức của nhau…”
Tiểu Tháp: “…”
Tiểu Hồn nói tiếp: “Bây giờ nghĩ lại thì thấy Thương cô nương này không bình thường, sau khi biết huyết mạch của tiểu chủ và công năng đặc biệt của ngươi thì cô ta vẫn năm lần bảy lượt nhắm vào tiểu chủ. Không chỉ như vậy, cứ hễ mở miệng ra là muốn tiêu diệt cả nhà tiểu chủ… Điều này căn bản không phải nhắm vào tiểu chủ mà là nhắm vào người nhà của tiểu chủ…”
Tiểu Tháp tiếp lời: “Lão chủ suýt chút nữa đã ra tay giết chủ nhân bút Đại Đạo rồi.”
Tiểu Hồn đáp: “Đúng vậy, chủ nhân bút Đại Đạo hoảng sợ như vậy, đáng tiếc, cuối cùng ông nội của tiểu chủ vẫn không ra tay…”
Nói đến đây, nó dừng lại rồi lại nói tiếp: “Ta cảm thấy, bọn họ đang chơi một bàn cờ lớn hơn nữa… Ngươi nói xem, có phải bọn họ muốn liên thủ để giết chết chủ nhân bút Đại Đạo không?”
Tiểu Tháp đáp: “Nhất định là vậy rồi, bây giờ nghĩ lại, chủ nhân bút Đại Đạo con người này cực kỳ đáng sợ. Ban đầu ta đi theo tiểu chủ, tên này đã luôn nhắm vào tiểu chủ, còn lôi ra một Vô Biên Chủ… Đến cuối cùng, còn ép tiểu chủ phải kết thúc trước con đường nhân vật chính của hắn… Tên này nhất định là muốn làm theo cách tương tự để trị tên nhóc này…”
Tiểu Hồn có phần lo lắng: “Ta rất lo lắng cho tiểu chủ…”
Tiểu Tháp nói: “Đừng lo lắng, tên nhóc này thông minh hơn chúng ta nghĩ nhiều, ngươi nghĩ thử xem, tại sao lúc trước hễ khi nào hắn sắp chết, đều nói muốn dẫn theo chủ nhân bút Đại Đạo đi cùng? Hiển nhiên hắn đã biết, ngoại trừ Tam Kiếm, chủ nhân bút Đại Đạo này nhất định là kẻ địch lớn nhất trong cuộc đời này của hắn. Lần này hắn bày ra ván cờ này, chính là muốn giải quyết chủ nhân bút Đại Đạo. Nếu không, hắn vĩnh viễn không thể phát triển một cách bình thường. Do vậy, Thương cô nương này liều mạng muốn đi tiêu diệt cả nhà hắn… Ngươi biết đấy, tiểu chủ đã coi bản thân là người nhà họ Dương rồi, tiêu diệt cả nhà hắn, đó chẳng phải là tiêu diệt nhà họ Dương sao? Nhưng đáng tiếc, vẫn còn thiếu một chút xíu nữa.”
Tiểu Hồn hỏi: “Ông nội tiểu chủ sẽ tức giận chứ?”
Tiểu Tháp cười đáp: “Nếu là người khác thì đã chết chục nghìn lần rồi. Nhưng tên nhóc này thì ông nội hắn nhất định sẽ không bao giờ tức giận… Nếu tên nhóc này thực sự ngay cả ông nội cũng tính kế đến, ông nội hắn còn nhảy cẫng lên vì vui mừng nữa kìa. Dù sao cũng là ông cháu ruột, ài dà, hai ông cháu đánh nhau, chính là một niềm vui bất tận đó.”
Tiểu Hồn: “…”
Bên ngoài.
Diệp Quân đột nhiên nói: “Lần này ba nền văn minh Thủy Tổ, hình như chỉ có Cựu Thần là không tới, tại sao vậy?”
Thương Hồng Y lắc đầu: “Ông ta đã không còn ở thế giới này nữa rồi.”
Diệp Quân hỏi: “Nghĩa là sao?”
Thương Hồng Y nói: “Theo như những gì ta biết thì ông ta đã đi đến Vạn Kiếp Tinh Vân, ông ta dùng thực lực của chính mình để vượt qua ba nghìn đại đạo kiếp, phá vỡ ràng buộc của nền văn minh, đi tới Vũ Trụ Chủ.”
Diệp Quân hỏi: “Đã có người thành công rồi sao?”
Thương Hồng Y gật đầu: “Có, Bi Tâm Từ.”
Bi Tâm Từ!
Hắn một lần nữa nghe thấy cái tên này. Vị quan chấp hành đứng đầu mạnh nhất của Cựu Thổ năm đó, hắn không ngờ đối phương đã rời khỏi khoảng vũ trụ này rồi.
Thương Hồng Y nói tiếp: “Nhưng những người biết được chuyện này thì rất ít, nếu không phải chủ nhân bút Đại Đạo nói cho ta thì ta cũng không biết. Người phụ nữ đó vậy mà đã rời khỏi nơi này từ hàng chục nghìn năm trước rồi, mà còn là dùng thực lực của chính mình để chống đỡ ba nghìn đại đạo kiếp rồi rời đi… Ngươi biết chủ nhân bút Đại Đạo đánh giá nàng ấy như thế nào không?”
Diệp Quân hỏi: “Đánh giá như thế nào?”
Thương Hồng Y trầm giọng nói: “Người yêu nghiệt nhất mà ông ta từng gặp, phạm vi này bao gồm cả Vũ Trụ Chủ.”
Diệp Quân yên lặng, có thể khiến cho tên đó đánh giá như vậy… thực sự rất kinh khủng!
Thương Hồng Y đột nhiên bật cười: “Ban đầu người ông ta tìm không phải là ta, mà là Bi Tâm Từ. Hơn nữa còn hứa với nàng ấy là có thể giúp nàng ấy rời khỏi nơi này, nhưng ngươi biết Bi Tâm Từ đã trả lời ông ta như thế nào không?”
Diệp Quân nhìn cô ta, không nói gì.
Thương Hồng Y nói: “Lúc đó Bi Tâm Từ rất khinh thường nói: Chỉ là ba nghìn đại đạo kiếp mà thôi, cần gì phải mượn sức lực từ người khác chứ?”
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Lợi hại.”