Chỗ xa, Diệp Quân vội vàng ổn định lại tâm trạng của mình, mặc dù hòa thượng kia đã chết, nhưng thần hồn và thân xác trước kia của hắn đã bị sức mạnh siêu độ kia làm cho hư hại nặng, bây giờ cực kì yếu ớt, hắn cũng không quan tâm tới đám người Phạn Chiêu Đế nữa, lập tức bắt đầu trị thương.
Phạn Chiêu Đế cũng không ra tay, chỉ bình tĩnh nhìn hắn.
Bùi thần hầu bên cạnh Phạn chiêu đế không nhịn được nói: “Phạn thần hầu, chúng ta còn đợi gì nữa? Bây giờ đang là lúc hắn suy yếu nhất, chỉ cần ra tay, chắc chắn hắn sẽ chết.”
Phạn Chiêu Đế cười nói: “Ngươi đi thử đi.”
Bùi thần hầu nghẹn họng ngay lập tức.
Cô ta đi thử?
Diệp Quân giờ không phải là lúc đầu nữa, đặc biệt còn trong lúc ba loại huyết mạch bốc cháy, bây giờ cô ta mà đối diện với Diệp Quân, thì cũng không chắc chắn tí nào.
“Ta tới thử xem!”
Đúng vào lúc này, Ngự thần hầu đột nhiên mở miệng.
Bùi thần hầu nhìn Ngự thần hầu, “Ngươi chắc chứ?”
Ngự thần hầu cười nói: “Ta muốn xem thử rốt cuộc hắn yêu nghiệt đến mức nào.”
Nói rồi, ông ta bước về trước một bước, khoảnh khắc khi rơi xuống, một đao mang đã đánh tới trước mặt Diệp Quân.
Nơi xa, Diệp Quân giơ tay vung một nhát kiếm.
Rầm!
Đao mang kia lập tức rách nát biến mất.
Ngự thần hầu nhìn Diệp Quân, sau đó hai mắt chậm rãi khép lại, trong tay phải của ông ta, trường đao khẽ chuyển động, vũ trụ tinh hà diện lên, Đại Đạo biến đổi!
Ông ta muốn dùng một đao để phân định thắng bại!
Ông ta vẫn luôn canh cánh trong lòng với việc trước kia bị Diệp Quân đánh bại, vì với quan điểm của ông ta, Diệp Quân chỉ là một người của nền văn minh cấp thấp.
Loại người này mà có thể đánh bại mình à?
Ông ta biết rõ, ông ta phải đánh lại, nếu không chuyện này sẽ khiến ông ta để ý cả đời, sau đó từ từ biến thành tâm ma của ông ta.
Mà lần này, ông ta muốn dùng toàn lực đánh một trận.
Khí tức quanh người Ngự thần hầu càng ngày càng mạnh, mảnh thời không ở giữa sân này đã bắt đầu không chịu được nữa, bắt đầu trở nên hư ảo.
Nơi xa, hai tay Diệp Quân cầm kiếm, bình tĩnh nhìn Ngự thần hầu.
Đột nhiên, Ngự thần hầu mở hai mắt ra, người chưa động đậy mà đao đã ra khỏi vỏ.
Vèo!
Tất cả những mảnh thời không trước mặt Diệp Quân đều bị xé rách, biến thành hai, một luồng đao quang cao ngất chứa sức mạnh của Đại Đạo quét qua.
Hai mắt Diệp Quân khẽ híp lại, hai tay cầm kiếm đột nhiên chém xuống.
Ầm ầm!
Luồng đao quang cao ngất đột nhiên vỡ tan, nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, giữa trời đất, những luồng dư ảnh lao về phía Diệp Quân, vô số đao quang bùng nổ.
Ầm ầm ầm!
Giữa sân, cả thời không đều phát ra những tiếng vang nổ tung khủng bố.
Còn khu vực mà Diệp Quân đang ngồi, đã bị đao quang bao phủ.
Giờ này khắc này, Ngự thần hầu đã cố gắng hết sức rồi.
Một hiệp phân thắng bại.