Ầm!
Đao quang vạn trượng đó lập tức bị đánh lui.
Thời không nứt ra, một người phụ nữ bước đến.
Mái tóc cô ta màu đỏ, mặc bộ đồ đỏ.
Phạn Chiêu Đế.
Thấy Phạn Chiêu Đế, Diệp Quân ở dưới mặt đất híp mắt lại, kiếm Thanh Huyên trong tay hơi rung lên, rốt cuộc người phụ nữ này đã xuất hiện.
Mà lúc này đây, tất cả mọi người đều quay sang nhìn Phạn Chiêu Đế vừa xuất hiện.
Tóc đỏ tung bay, áo bào màu máu!
Cô ta vừa mới xuất hiện, một luồng ác niệm khủng bố lập tức lan tràn khắp toàn bộ vũ trụ, luồng ác niệm kia mạnh đến mức khiến mọi người đều biến sắc, bởi vì nó đang bắt đầu ảnh hưởng đến thần trí của bọn họ.
Mà dưới sự ảnh hưởng của ác niệm kia, huyết mạch phong ma và phong ấn trong cơ thể Diệp Quân bắt đầu rục rịch.
Tam tỷ chẳng biết từ lúc nào để đến bên cạnh Diệp Quân, cô ta nhìn chằm chằm Phạn Chiêu Đế ở phía chân trời, biểu cảm trở nên nghiêm túc: "Đây là Ác Đạo đệ nói?"
Diệp Quân gật đầu: "Đúng vậy".
Trong mắt Tam tỷ ánh lên tia nghiêm túc, khẽ nói: "Ác niệm mạnh đến mức ta chưa bao giờ thấy".
Diệp Quân nhìn chằm chằm Phạn Chiêu Đế không nói gì, loạt hình ảnh trong trận chiến ngày đó không ngừng hiện lên trong đầu hắn.
Đám người Quân Đế ở bên cạnh khi thấy Phạn Chiêu Đế cũng không hẹn mà cùng đồng loạt nghiêm mặt lại, trong mắt Quân Đế càng ánh lên sự lo lắng, người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này có thực lực vô cùng khủng bố.
Trên trời xanh, đao khí bá đạo Lăng Tiêu tản ra đã bị ác niệm của Phạn Chiêu Đế ngăn chặn lại, hai người đứng đối diện nhau cách thời không.
Phạn Chiêu Đế nhìn Lăng Tiêu đang cầm trường đao trong tay, mặt vô cảm.
Lăng Tiêu đánh giá Phạn Chiêu Đế một lượt, cười nói: "Ác Đạo thú vị đấy".
Vừa dứt lời, một thanh đao đã phóng thẳng đến trước mặt Phạn Chiêu Đế, một đao như trời long đất lỡ, bá đạo mạnh mẽ, không chút màu mè, là một chiêu đao ẩn chưa sức mạnh như muốn lật tung đất trời, cho dù có là sức mạnh Đại Đạo của Tổ Đạo ở đây cũng sẽ bị chém đứt đoạn!
Phạn Chiêu Đế vô cảm đối diện với một đao kia, trông đôi con người như biển máu của cô ta chẳng hề gợn ngọn sóng, cô ta đột nhiên duỗi tay ra điểm nhẹ một cái, đầu ngón tay vừa vươn, một luồng ánh sáng màu đó tựa cơn sóng đột nhiên khuếch tán ra.
Ầm ầm!
Cơn sóng kia mạnh đến mức ngăn cản một đao kia của Lăng Tuyết.
Nhưng một khắc sau, xung quanh Phạn Chiêu Đế đột nhiên xuất hiện vô số ánh đao, những ánh đao đó tựa như mưa rào đổ thẳng xuống Phạn Chiêu Đế, chỉ thoáng chốc, mảnh thời không Phạn Chiêu Đế đang đứng đã bị bạt ngàn ánh đao nhấn chìm.
Thập Phương Trấn Sát!
Phía dưới, Quân Đế nhìn vô số ánh đao chồng chất kia, vẻ mặt có chút kích động.
Là Thập Phương Trấn Sát!
Đây là chiêu đao Lăng Tiêu tự mình sáng tạo, một khi thi triển đến mức tối đa thì mười phương đất trời, cho dù là thời không nào, nhân quả nào, đạo pháp nào, thể chất nào hay bất kỳ thần thông nào, đều sẽ bị tiêu diệt.
Một đao phá trăm vạn pháp!
Cho dù là Tổ Đạo năm đó cũng từng bị chiêu đao này làm trọng thương!
Sắc mặt Quân Đế dần trở nên nghiêm nghị, bởi vì Lăng Tiêu dứt khoát sử dụng đến chiêu Thập Phương Trấn Sát, điều này đồng nghĩa với việc thực lực của Ác Đạo trước mắt mạnh hơn so với ông ta nghĩ nhiều, nếu không, Lăng Tiêu đã không coi trọng đến mức vừa ra tay đã tung sát chiêu.
Xung quanh, tất cả mọi người đều đang nhìn khu vực thập phương kia, nơi đó có ánh đao hiện lên chữ "thập", đang tàn sát hết thảy.
Nhưng đúng lúc này, một luồng ánh sáng đỏ đột nhiên xuất hiện trong khu vực ánh đao, chỉ trong chớp mắt, vô số ánh đạo đột nhiên biến thành một màu đỏ tươi đầy quỷ dị, Phạn Chiêu Đế chậm rãi bước ra từ trong đó, cô ta điểm nhẹ tay xuống, một luồng hào quang đỏ ngầu chợt bùng lên, trong phút chốc, nghìn vạn ánh đao lập tức tan nát.