Trong tinh cầu tĩnh mịch, trong Tiểu Tháp, Diệp Quân ngồi trên một tảng đá, xung quanh hắn toát ra ý chí kiếm đạo cực mạnh.
Kể từ trận chiến với các vì sao lần trước, ý chí kiếm đạo của hắn đã được cải thiện rất nhiều, trong số những người hắn quen biết, ý chí kiếm đạo hiện giờ của hắn chỉ đứng sau Tịnh Sơ và Phục Võ.
Bởi vì bây giờ thân xác của hắn là do kiếm ý ngưng tụ hình thành nên chỉ cần kiếm ý mạnh lên, cơ thể của hắn sẽ trở nên mạnh hơn. Hắn vẫn nhớ rõ những lời Chương Nam từng nói với hắn, nếu thần hồn của hắn cũng có thể đạt đến Bất Hủ thì hắn mới có thể bước vào cảnh giới Chân Bất Hủ.
Nói cách khác bây giờ thần hồn của hắn vẫn hơi yếu.
Diệp Quân lấy vài tinh thể Tạo Hóa ra nuốt xuống, vì tinh thể Tạo Hóa là do linh hồn tinh thuần tạo ra, ăn nó sẽ có lợi cho linh hồn.
Ngoài tinh thể Tạo Hóa, hắn còn bảo Tiểu Hồn thăng cấp thần hồn giúp hắn.
Trong kiếm Tiểu Hồn cũng chứa vô số sức mạnh linh hồn.
Cứ thế trong khoảng thời gian tiếp theo, Diệp Quân cứ liên tục sử dụng tinh thể Tạo Hóa, hắn tu luyện thần hồn rất đơn giản, chỉ cần tinh thể Tạo Hóa thì sẽ hấp thụ.
Thiếu cái gì thì bổ sung cái đấy.
Sau khi liên tục hấp thụ tinh thể Tạo Hóa, cộng thêm được Tiểu Hồn giúp, thần hồn của Diệp Quân dần thay đổi.
Cứ thế vài năm trôi qua, khoảng thời gian này hắn đã hấp thụ hàng vạn tinh thể Tạo Hóa, lúc này thần hồn của hắn đã thay da đổi thịt, mạnh hơn trước gấp đôi.
Nhưng hắn không định dừng lại mà chuẩn bị tiếp tục hấp thụ tinh thể Tạo Hóa.
Nhưng ngay lúc này có chuyện xảy ra.
Diệp Quân đang ngồi khoanh chân dưới đất đột nhiên ngẩng đầu lên, ngay sau đó hắn rời khỏi Tiểu Tháp. Vừa rời khỏi Tiểu Tháp, một luồng khí tức đáng sợ bỗng từ trên trời rơi xuống, Diệp Quân híp mắt, biến thành kiếm quang phóng thẳng lên trời.
Ầm!
Cả tinh cầu tĩnh lặng bỗng biến thành tro tàn, nhưng lúc này một tia kiếm quang đã lao lên bầu trời.
Trong tinh không, Diệp Quân cầm kiếm đứng đó, có ba người đàn ông đồ đen đứng cách hắn mấy trăm trượng, uy lực của ba luồng khí tức đáng sợ không ngừng cuồn cuộn nghiền ép về phía hắn, nhưng khi đến gần Diệp Quân đang quan sát, ba luồng khí tức mạnh mẽ đó đã bị ý chí kiếm đạo của hắn chống lại.
Ba người đồ đen nhìn Diệp Quân, không nói lời nào, người dẫn đầu biến mất khỏi đó.
Vèo!
Diệp Quân híp mắt, hóa thành kiếm quang biến mất.
Nhất Kiếm Quyết Sinh Tử.
Không phải là kiếm Thanh Huyên.
Vừa xuất nhát kiếm này, khí tức ý chí kiếm đạo của Diệp Quân lại tăng lên.
Ầm!
Một tiếng nổ chói tai bỗng vang lên từ trong tinh không vũ trụ này, chỉ trong tích tắc tinh hà xung quanh biến thành tro bụi, Diệp Quân liên tục lùi về sau.
Trong lúc đó, hai người đồ đen cách đó không xa định ra tay nhưng lại bị người dẫn đầu giơ tay ngăn lại.
Ông ta nhìn chằm chằm Diệp Quân, sau đó bỗng biến mất như một bóng ma, hàng vạn tàn ảnh lao về phía Diệp Quân từ mọi hướng như Kinh Lôi.
Diệp Quân nhìn thấy cảnh tượng này, đồng tử bỗng co rụt lại, trong mắt hiện lên vẻ hung tàn, hắn vung kiếm trong tay một cách thô bạo, thoáng chốc vô số kiếm quang lao ra, dày đặc hệt như vũ bão.
Ngay lập tức, từng tiếng nổ dày đặc vang lên, vô số kiếm khí và tàn ảnh không ngừng vỡ vụn, toàn bộ vũ trụ tinh hà đều hỗn loạn.
Cứ thế kéo dài cả mười lăm phút, kiếm khí và tàn ảnh dần biến mất, lúc này Diệp Quân đã lùi lại phía sau cả vạn trượng.
Bị kiếm khí dày đặc vây quanh, khóe miệng Diệp Quân đã xuất hiện vệt đỏ từ lúc nào, nhưng trong mắt lại tràn đầy ý chí chiến đấu.
Vì hắn không dùng kiếm Thanh Huyên.
Cho dù dùng ý kiếm, hắn cũng có thể đánh một trận với một cường giả Chân Bất Hủ, mặc dù bị đối phương áp chế nhưng chẳng sao cả.
Diệp Quân bật cười, sau đó biến thành kiếm quang xông thẳng đến chỗ người đồ đen dẫn đầu.