Tu La Cổ Giới.
Tu La Cổ Giới là thế giới độc lập mà tộc trưởng đầu tiên của tộc Tu La tạo ra, linh khí bên trong rất dày đặc, có cả hồn trận Tu La năm đó Thủy tổ Tu La tự tay để lại.
Hồn trận Tu La này cũng được gọi là đại trận mạnh nhất nền văn minh Tu La, nghe nói có thể đánh lại cường giả cảnh giới Khai Đạo.
Lúc này trong Tu La Cổ Giới, vô số mảnh vỡ màn sáng từ trên trời rơi xuống, hàng loạt hắc khí tản ra xung quanh, rất nhiều tiếng kêu thảm thiết trộn lẫn vào nhau vang vọng.
Cả Tu La Cổ Giới như một chiến trường Tu La.
Một người đàn ông cầm kiếm đứng lên, ánh mắt đầy vẻ khinh thường và kiêu ngạo.
Người này chính là Huyền Sắc.
Vừa nãy hồn trận Tu La – trận pháp mạnh nhất nền văn minh Tu La bị một nhát kiếm của lão ta chém vỡ.
Chỉ một nhát kiếm.
Lúc này các cường giả tộc Tu La mang vẻ mặt đầy tuyệt vọng.
Lúc này Tu La Tịnh – người mạnh nhất tộc Tu La cũng tuyệt vọng đứng đó, hai cánh tay lão ta đã biến mất, xung quanh đều là thi thể của cường giả tộc Tu La.
Không một ai là đối thủ của Huyền Sắc.
Dù là cường giả cảnh giới Khai Đạo của Độc Khai Nhất Đạo cũng không đỡ được nhát kiếm của lão ta chứ đừng nói đến cường giả mười phần thần tính.
Hoang đường như thế đấy.
Mọi người đều không ngờ thanh kiếm này lại mạnh đến thế.
Mạnh đến mức không thể tin được.
Lúc này Huyền Sắc chậm rãi bước đến chỗ Tu La Tịnh ở đằng xa, thấy thế sắc mặt các cường giả tộc Tu La đều thay đổi.
Tu La Tịnh nhìn Huyền Sắc, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Huyền Sắc cúi đầu nhìn xuống kiếm Thanh Huyên trong tay, sau đó nhìn Tu La Tịnh cười nói: “Tu La Tịnh, ta biết bây giờ ông chắc đang cảm thấy hối hận, hối hận vì lúc trước đã không diệt Huyền tộc ta khi trong tay có thanh kiếm này, đúng không?”
Tu La Tịnh bỗng cười nói: “Huyền Sắc, ông nghĩ ông sẽ là người thắng cuối cùng sao?”
Huyền Sắc bật cười, sau đó nói: “Ông muốn nói về thiếu niên kiếm tu Diệp Quân đó à?”
Tu La Tịnh nhìn Huyền Sắc, không nói gì.
Huyền Sắc lắc đầu khẽ cười: “Tâm tư của thiếu niên kiếm tu đó rất nhiều, hắn giở mấy trò này, sao ta có thể không biết chứ? Sau khi tiêu diệt tộc Tu La ông thì hắn cũng nhỏ bé như con kiến với ta thôi”.
Tu La Tịnh nhìn Huyền Sắc lắc đầu, trong mắt đầy vẻ thương hại.
Lúc này lão ta mới nhận ra người trước mặt này ngu ngốc thế nào.
Nên nói là đã ngu ngốc đến mức bị che mờ mắt rồi.
Thanh kiếm này nghịch thiên như vậy thì người chế tạo ra kiếm sẽ đáng sợ đến mức nào? Diệp Quân có thể lấy được thanh kiếm này lẽ nào là nhặt được sao? Chắc
chắn là người tạo ra kiếm đã đưa nó cho hắn, mà có thể có được thanh kiếm này, vậy Diệp Quân sẽ có quan hệ bình thường với người tạo ra kiếm ư?