Lúc này hình như Khưu Nghiệt đã hiểu được gì, ông ta cũng dần bớt giận, sau đó nói: “Ý của ngươi là…”
Phù Việt gật đầu, trầm giọng nói: “Chắc chắn người này không phải người bình thường, việc chúng ta phải làm bây giờ không chỉ là giết hắn. Lẽ nào ngươi không biết chiêu trò đánh nhỏ để dụ người lớn sao?”
Khưu Nghiệt lạnh lùng nói: “Vậy thì thế nào? Sức mạnh huyết mạch của hắn quả thực không đơn giản, chẳng qua là cha hắn hoặc tổ tiên của hắn rất mạnh, nhưng hiện giờ ba nền văn minh chúng ta đã hợp tác với nhau, nếu cha và tổ tiên hắn dám lộ diện, cũng phải đánh cho chúng sợ bỏ chạy”.
Khưu Nghiệt còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng Phù Việt bỗng ngẩng đầu lên nhìn tận sâu tinh không, khẽ nói: “Khưu trưởng lão, cho dù ngươi có thừa nhận hay không thì trí thông minh của chúng ta cũng không được như người phụ nữ đó. Nể tình bạn lâu năm của chúng ta, ta nhắc nhở ngươi một câu, đừng vì những chuyện vô nghĩa như vậy mà đắc tội với người phụ nữ đó, nếu không ngươi sẽ không biết mình chết thế nào đâu”.
Nói rồi ông ta sử dụng cơ giáp, sau đó biến mất ở tận cuối tinh hà.
Sắc mặt Khưu Nghiệt cực kỳ khó coi.
Trong một tinh không nào đó.
Một tia kiếm quang bỗng lao ra, chính là Diệp Quân, hắn nhìn xung quanh, tinh hà yên tĩnh đến mức hơi bất thường.
Tiểu Tháp bỗng thở phào: “Cuối cùng cũng thoát ra rồi”.
Diệp Quân lại lắc đầu: “Chúng cố ý để ta chạy thoát”.
Tiểu Tháp ngạc nhiên: “Đây…”
Tinh hà xung quanh bỗng rung chuyển, ngay sau đó thời không đằng xa nứt ra, đám người Toại Cổ Kim chậm rãi bước ra.
Hình Chu đã xuất hiện ở phía sau Diệp Quân từ bao giờ.
Thời không bên phải Diệp Quân bỗng nứt ra, một ông lão chậm rãi bước ra.
Nhìn thấy ông lão này, Khưu Nghiệt bỗng biến sắc, sau đó cung kính chào: “Sư phụ”.
Đám cường giả Cựu Thổ phía sau ông ta cũng lần lượt chào: “Chào Hòe Tôn”.
Hòe Tôn!
Người đến không ai khác chính là Hòe Di – người đứng thứ ba của Cựu Thổ, cũng là người nắm quyền của nền văn minh Cựu Thổ hiện tại, vì chủ của nền văn minh Cựu Thổ và Thái Thượng trưởng lão của Cựu Thổ đều không có mặt ở Cựu Thổ.
Gần như cùng lúc đó, thời không bên trái bỗng nứt ra, sau đó một bóng người bay ra, hư ảnh dần ngưng tụ lại, là một người phụ nữ, người phụ nữ mặc bộ đồ trắng đơn giản, hai tay chắp lại trước ngực, rất trang nghiêm và trang nhã.
Phù Việt vội bước đến trước chào: “Chào Nguyệt các chủ”.
Nhiễm Nguyệt!
Các chủ của Vĩnh Sinh Các ở nền văn minh Vĩnh Sinh, địa vị chỉ đứng sau chủ nền văn minh Vĩnh Sinh.
Ba cường giả cấp bậc Bất Hủ Đế Chủ.
Sau khi Nhiễm Nguyệt và Hòe Di xuất hiện, họ lập tức nhìn Diệp Quân cách đó không xa, nhìn một lúc, Nhiễm Nguyệt bỗng quay đầu lại nhìn Toại Cổ Kim ở đằng xa, cười nói: “Lúc đầu ta rất ngạc nhiên, một kiếm tu nhỏ lại khiến Toại các chủ phải chủ động giao chiến, giờ xem ra việc này thật sự là một việc rất cần thiết”.
Hòe Di khẽ gật đầu: “Đúng thế thật”.
Con đường Trật Tự!
Thật ra bây giờ có không ít người đi theo con đường Trật Tự, nhưng người có thể bước ra từ con đường đó thì không có mấy người, mà Diệp Quân trước mặt này đã sắp thành công.
Những người như vậy thì phải đánh chết.
Lúc đầu nền văn minh Cựu Thổ và nền văn minh Vĩnh Sinh là vì khinh thường nền văn minh Toại Minh nên mới cho nền văn minh Toại Minh cơ hội.
Có thể phạm sai lầm.
Nhưng nếu liên tiếp sai lầm cùng một lỗi thì đúng là ngu ngốc.
Nhiễm Nguyệt bỗng cười nói: “Đừng lãng phí thời gian nữa, nền văn minh Vĩnh Sinh ta đến trước”.
Nói rồi cô ta bỗng giơ tay lên, một tia sáng bỗng lao ra từ đầu ngón tay cô ta, lúc đầu chỉ có cánh tay thô ráp, nhưng khi đến trước mặt Diệp Quân thì đã mấy vạn trượng.
Diệp Quân cầm kiếm Thanh Huyên chém một nhát kiếm, nhát kiếm này chém vào tia sáng đó, nhưng lúc này hàng ngàn vạn luồng sáng bỗng tuôn ra từ tia sáng.
Đồng tử Diệp Quân co rụt lại, thu kiếm lại chặn trước mặt.
Ầm!
Thoáng chốc Diệp Quân bị đánh bay ra xa mấy vạn trượng, khi hắn dừng lại, rất nhiều phi thuyền cơ giáp màu tối xuất hiện trong thời không xung quanh hắn, ngay sau đó vô số luồng sáng phun ra, tràn ngập khu vực Diệp Quân đang đứng.
Không gian tĩnh lặng.
Vèo!
Lúc này một tiếng kiếm kêu bỗng vang vọng, sau đó một tia kiếm quang lao ra, đánh thẳng về phía Nhiễm Nguyệt.
Thấy thế Nhiễm Nguyệt khẽ cười, cô ta giơ cánh tay ra, một cánh tay cơ giáp xuất hiện, cô ta tung ra một quyền.
Bụp!
Kiếm quang vỡ vụn, Diệp Quân bị đẩy lùi ra sau mấy vạn trượng, hắn vừa dừng lại, thời không phía trên đầu hắn bỗng vỡ vụn, sau đó một bàn tay cơ giáp khổng lồ rực lửa vạn trượng đập xuống.
Diệp Quân giậm mạnh chân phải xuống, biến thành một tia kiếm quang rồi phóng lên trời, nhát kiếm đâm mạnh vào tay của cơ giáp lửa khổng lồ, thế nhưng nhát kiếm này của hắn không thể đâm thủng bàn tay cơ giáp lửa khổng lồ. Ngược lại, bàn tay khổng lồ bỗng tóm lấy hắn như muốn bóp chết hắn.