Tiểu Bạch nhìn Diệp Quân, chớp mắt, rất ngạc nhiên.
Nhị Nha thờ ơ nhìn Diệp Quân: “Chắc chắn chứ?”
Diệp Quân gật đầu: “Chắc chắn”.
Nhị Nha biến mất khỏi đó.
Diệp Quân vội cất kiếm Thanh Huyên, đổi thành ý kiếm, hắn vẫn sợ làm Nhị Nha bị thương nhưng ngay sau đó hắn lại hối hận.
Xoẹt!
Hắn còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy bụng như bị búa bổ, sau đó cả người văng ra xa, người hắn nứt toác, máu bắn tung tóe.
Sau khi văng ra xa, Diệp Quân vẫn chưa kịp phản ứng đã cảm nhận được luồng sức mạnh đáng sợ lại đánh tới.
Diệp Quân: “…”
Bụp bụp bụp!
Chẳng mấy chốc từng tiếng nặng nề vang lên, sau đó là tiếng Diệp Quân cầu xin vang lên: “Bà cô Nhị Nha… đừng đánh nữa…”
Nghe Diệp Quân cầu xin, Nhị Nha mới dừng tay, lúc này Diệp Quân nằm dưới đất, hơi thở nặng nề.
Bị đánh đến ngơ ngác.
Diệp Quân ngờ vực sao thực lực của Nhị Nha lại hệt như câu đố chưa được giải vậy?
Có lúc trông có vẻ cũng không mạnh lắm nhưng khi bản thân đánh với cô bé thì lại bị đánh đến mức không kịp trở tay.
Quá bất bình thường!
Nhị Nha lấy một cây kẹo hồ lô ra liếm, sau đó nhìn Diệp Quân như đang hấp hối: “Thực lực vẫn chưa đủ mạnh, phải cố gắng hơn”.
Diệp Quân: “…”
Tiểu Bạch bay tới trước ngực Diệp Quân, sau đó lấy một vật không biết là gì bỏ vào miệng Diệp Quân, Diệp Quân còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy cả người bị một luồng năng lượng bí ẩn bao quanh. Thoáng chốc vết thương khắp người hồi phục ngay lập tức, không những thế, hắn còn cảm thấy khắp người tràn đầy sức mạnh.
Diệp Quân nhìn Tiểu Bạch, ngờ vực nói: “Đó là gì?”
Tiểu Bạch phấn khích vùng vẫy móng vuốt.
Diệp Quân không hiểu bèn nhìn Nhị Nha, Nhị Nha bình tĩnh nói: “Đó là kẹo que”.
Hả?
Diệp Quân hoang mang.