Diệp Quân lên tầng cuối cùng, ở đây rất rộng rãi, cả một tầng chỉ có một bức tranh, bức tranh vẽ Kiếm Chủ Nhân Gian!
Diệp Quân ngồi trước bức tranh, sau đó thầm nói: "Tháp gia, Kiếm Chủ Nhân Gian sẽ xuất hiện chứ?"
Tháp gia không trả lời.
Diệp Quân ngẩn người: "Tháp gia ơi?"
Vẫn không nói gì.
Diệp Quân trầm giọng: "Tháp gia, ngươi nói vài câu đi chứ!"
Vẫn không có ai trả lời.
Mặt Diệp Quân tối sầm.
Cứ như vậy, Diệp Quân yên lặng ngồi hết một canh giờ mà ở đây vẫn chẳng có bất cứ động tĩnh nào cả, hắn thở dài một hơi rồi đứng dậy rời đi.
Lúc đi tới cửa, hắn bỗng dừng chân rồi quay người nhìn bức tranh vẽ Kiếm Chủ Nhân Gian, khẽ nói: "Nhìn kỹ thì mình và Kiếm Chủ Nhân Gian này hình như có vài nét giống nhau đấy!"
Nói rồi hắn lắc đầu cười, hơi thất vọng nhưng không nói thêm gì, quay người rời đi!
Sau khi Diệp Quân đi, ở đó bỗng có một cơn gió nhẹ thổi qua, một giây sau, có một người đàn ông xuất hiện.
Người đàn ông mặc trường bào, tay chắp sau lưng, đầu tóc bạc phơ, nét mặt hơi tang thương.
Bên cạnh người đàn ông này có một người phụ nữ.
Người phụ nữ kéo tay người đàn ông, nước mắt chực rơi xuống: "Thằng bé... rất ưu tú!"
Người đàn ông khẽ cười, gật đầu, ánh mắt tràn ngập vui mừng.
Người phụ nữ tựa đầu vào vai người đàn ông rồi ôm chặt người đàn ông, nước mắt tuôn như suối: "Muội đau lòng quá!"
Người đàn ông ôm người phụ nữ, khẽ nói: "Huynh vốn tưởng năm xưa mình có thể chống đỡ được hết tất thảy..."