Chủ nhân bút Đại Đạo tức giận và cười châm biếm: “Diệp Quân, cậu đừng ở đây giả vờ làm đại thần với ông, cậu là loại người như thế nào, ông đây còn hiểu rõ hơn so với vợ của cậu..."
Diệp Quân không để ý tới chủ nhân bút Đại Đạo, mà nhìn xung quanh, nhìn những thần đang ẩn nấp trong bóng tối, "Mọi người, cho dù các người liều mạng thì thật sự có thể lấy được dấu ấn thần linh này không?"
Các thần im lặng.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhíu mày lại.
Diệp Quân lại nói: "Các ngươi vì cái dấu ấn thần linh này mà đã bị phong ấn rất lâu... Cái giá này còn chưa đủ lớn à? Xin lỗi cho ta nói thẳng, cho dù các ngươi có thắng, nhưng chỉ có một dấu ấn, các ngươi sẽ chia nó như thế nào đây? Còn muốn liều mạng chiến đấu thêm một lần nữa à? Cho dù liều mạng thì các ngươi có thể thắng được chủ nhân bút Đại Đạo và Hạo Thần không?”
Bốn phía rơi vào im lặng đến chết người.
Chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên nói: "Diệp Quân, cậu đừng ở trong này dùng lời nói để mê hoặc người khác, cậu..."
Diệp Quân không để ý tới chủ nhân bút Đại Đạo, hắn quay đầu nhìn về phía Hạo Thần: "Hạo Thần, lúc này là tranh chấp giữa ta và chủ nhân bút Đại Đạo, ta không có thù oán với ngươi, cũng không muốn gây thù chuốc oán với ngươi, ngươi thật sự muốn tham gia vào cuộc tranh đấu giữa chúng ta à?"
Đôi mắt của Hạo Thần hơi nheo lại.
Diệp Quân quay đầu lại nhìn về phía các vị thần này: "Mọi người, ta không có thù oán với các ngươi, thậm chí còn kết thiện duyên với một số vị thần trong cuộc hành trình... Chuyện hôm nay là chuyện giữa ta và là chủ nhân bút Đại Đạo, ta không muốn gây thù chuốc oán với các ngươi, chỉ cần mọi người hứa sẽ không can thiệp vào chuyện giữa ta và ông ta thì ta có thể lập tức sử dụng dấu ấn này để giúp mọi người loại bỏ phong ấn, để mọi người được tự do."
Nói xong, hắn dừng lại một chút, rồi lại nói: "Hơn nữa, ta cũng mong muốn chia sẻ cái dấu ấn này với mọi người."
Cùng chia sẻ cái dấu ấn này!
Nghe thấy lời nói của Diệp Quân, mọi người trong trận đều ngây ngẩn cả người.
Chủ nhân bút Đại Đạo cũng sững sờ ở tại chỗ, chẳng mấy chốc, vẻ mặt của ông ta tối sầm lại.
Diệp Quân giơ dấu ấn thần linh lên: "Con dấu này chính là thần khí số một ở đây, xin lỗi cho ta nói thẳng nhé, trong trận này, cho dù là bất cứ ai trong chúng ta, nếu chiếm lấy nó cho riêng mình thì đều sẽ là một tai họa, bởi vì chắc chắn sẽ bị đuổi giết, Không những thế, cái dấu ấn này còn có nhân quả rất lớn... Cho nên, không có ai có thể một mình chiếm giữ cái dấu ấn này được, nếu như thế, sao chúng ta không chia sẻ nó chứ?"
Lúc này, một vị thần trong bóng tối đột nhiên nói: “Chia sẻ như thế nào?”
Các thần đều nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân nói: “Trong dấu ấn này có chứa ý chí của thần linh, ngoài ra còn có sức mạnh của quý luật mà chúng ta không biết, chúng ta cùng nhau nghiên cứu, kết quả nghiên cứu ra sẽ được chia sẻ với mọi người... Đương nhiên, vì để công bằng thì mỗi người đều nắm giữ dấu ấn này trong vòng trăm năm, ta nắm giữ trăm năm trước, sau đó, căn cứ sức mạnh, ai mạnh nhất thì người đó sẽ là người thứ hai nắm giữ trăm năm... Mọi người cảm thấy thế nào?"
Mọi người trong trận đều im lặng.
Trong trận có hơn hai mươi vị thần!
Nói cách khác, người cuối cùng chỉ cần chờ hai nghìn năm là có thể nắm giữ dấu ấn này...
Hai nghìn năm đối với người bình thường chắc chắn là một con số kinh khủng, nhưng đối với những người tu luyện như bọn họ thì hai nghìn năm có lẽ chỉ là một lần bế quan mà thôi.
Chắc chắn là tất cả các thần ở xung quanh đều rất động lòng với đề nghị này của Diệp Quân.
Lúc này, có một vị thần đột nhiên nói: "Làm sao chúng ta có thể tin tưởng ngươi được?"
Diệp Quân cười và nói: "Vậy thế này thì sao, ta tạm thời không cần giữ cái này dấu ấn này, đổi sang cho một người khác giữ nó trong vòng một trăm năm trước nhé! "
Nói xong, trong đầu hắn vừa có một ý nghĩ thì dấu ấn thần linh đã bay thẳng đến trước mặt Ma Thần kia.
Ma Thần trực tiếp ngây ngẩn cả người.
Bởi vì hắn ta hoàn toàn không ngờ rằng Diệp Quân sẽ đưa dấu ấn này cho hắn ta…
Không chỉ hắn ta, mà tất cả các thần trong trận đều không ngờ tới.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm vào Diệp Quân mà không nói gì.