Giọng nói kia im lặng một lúc lâu rồi hỏi: “Bản thân con cảm thấy sao?”
Diệp Khải mỉm cười: “Lúc ở Diệp Tộc, con và huynh ấy đều không có ai hướng dẫn, nhưng vị trí thế tử vẫn là của huynh ấy, con không thể tranh với huynh ấy. Đương nhiên con cũng chịu thua vì huynh ấy đúng là ưu tú hơn con. Sau đó có sư phụ giúp đỡ, con cho rằng con đã có thể vượt qua huynh ấy. Lúc đó con còn cảm thấy hơi xấu hổ, cảm thấy không công bằng với huynh ấy, nhưng không ngờ huynh ấy lại là con trai của Kiếm Chủ Nhân Gian…”
Nói đến đây, hắn lắc đầu cười khẽ.
Âm thanh kia nhỏ giọng nói: “Sau đó thì sao?”
Diệp Khải phủi tuyết trên người, sau đó cười nói: “Sau đó thấy Diệp Quân huynh thừa kế vũ trụ Quan Huyên, càng đi càng xa, con thật lòng vui vẻ thay huynh ấy”.
Người kia im lặng.
Diệp Khải cười nói: “Sư phụ sợ con ghen tị với Diệp Quân huynh ư?”
Giọng nói kia đáp: “Từng có lo lắng này”.
Diệp Khải bình tĩnh nói: “Con sẽ không ghen tị với Diệp Quân huynh”.
Giọng nói kia tỏ vẻ tò mò: “Vì sao?”
Diệp Khải ngẩng đầu nhìn ngôi miếu cổ ngày càng gần kia, nhẹ giọng nói: “Diệp Quân huynh là con trai của Kiếm Chủ Nhân Gian, thân phận này là một trợ giúp lớn với huynh ấy, nhưng chẳng phải cũng là một ràng buộc sao? Tương lai của toàn bộ vũ trụ đều đè lên người huynh ấy, áp lực đó sẽ đáng sợ đến mức nào?”
Giọng nói kia đáp: “Đúng là thế”.
Diệp Khải nói tiếp: “Hơn nữa con nhận được sự giúp đỡ của sư phụ, đã có điểm xuất phát vượt xa người bình thường, con đã thoả mãn lắm rồi. Làm người phải biết đủ, nếu không biết đủ thì sẽ chỉ rơi vào ma chướng, tự mình hại mình”.
Giọng nói kia cười đáp: “Thiện”.
Diệp Khải lại phủi tuyết trước ngực, sau đó nói: “Đợi sau khi thí luyện lần này kết thúc, con sẽ đến Tuế Nguyệt trường hà ngược dòng Tuế Nguyệt, sau đó đuổi kịp Diệp Quân huynh đánh một trận với huynh ấy. Làm người dù gì cũng phải có một mục tiêu đúng không”.
Người kia cười nói: “Đánh một trận cũng được, ta cũng muốn xem thử bây giờ thằng nhóc kia đã đến trình độ nào rồi”.
Diệp Khải cười to, vừa mới cười, vô số gió tuyết đã bay vào họng y khiến y sặc đến mức ho khan một trận.
Không lâu sau đó, Diệp Khải đi tới trước cửa ngôi miếu cổ, trên cửa ngôi miếu có một ngọn đèn dầu, gió tuyết thổi qua nhưng ngọn đèn dầu vẫn không hề lung lay.
Diệp Khải đứng trước cửa miếu, sau đó gõ nhẹ lên cửa, không có tiếng động.
Diệp Khải gõ cửa một lần nữa.
Kẽo kẹt!
Cửa ngôi miếu cột đột nhiên mở ra, một khuôn mặt già nua xuất hiện trước mặt Diệp Khải.
Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Khải, không nói một lời.
Diệp Khải mở lòng bàn tay, một miếng ngọc bội xuất hiện: “Có một vị tiền bối bảo ta đến đây”.
Khi nhìn thấy ngọc bội kia, sắc mặt ông lão lập tức thay đổi, ông ta vội mở cửa rồi nói: “Mời vào”.
Diệp Khải cúi người đi vào miếu, đập vào mắt là một cái sân không lớn lắm, khắp nơi lót đá xanh, rất sạch sẽ, còn có một hoà thượng đang dọn dẹp.
Thấy Diệp Khải, hoà thượng nhìn thoáng qua y, sau đó hơi cúi chào.
Diệp Khải cũng vội vàng đáp lễ.