Chủ nhân bút Đại Đạo dừng lại, ông ta im lặng hồi lâu, khẽ cười, “Sao có thể chứ? Đây không phải vừa bắt đầu à?”
Nói rồi, hai tay ông ta cầm chổi, từ từ ngẩng đầu nhìn biển mây nơi xa, nhẹ giọng nói, “Đại Đạo Ngũ Thập, Thiên Diễn Tứ Cửu, ngươi đang tính kế bọn ta, chẳng phải bọn ta cũng đang tính kế cho đường lối thiện ác của ngươi đây sao, phân rồi hợp, từng người làm chủ, vua lại thêm vua, nếu khoảnh khắc thằng nhóc kia biết được Thiện Đạo, chắc sẽ rất bất ngờ đấy, ha ha.”
Âm thanh kia nói, “Ngươi biết người phụ nữ đó vô địch, thật sự vẫn muốn tiếp tục làm vậy à?”
Chủ nhân bút Đại Đạo thu ánh mắt về, nhẹ giọng nói, “Trừ phi một ngày nào đó thằng nhóc đó mạnh đến mức đủ để trói buộc cô cô và ông nội hắn, còn cả cha hắn nữa, nếu không, cái gọi là trật tự của hắn đều là nói linh tinh thôi, nếu có một ngày hắn thật sự làm được như vậy, hoặc nếu có suy nghĩ như vậy, ta sẽ tuân theo trật tự của hắn, giúp hắn một tay.”
Yến Kinh.
Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, một người phụ nữ từ từ đi vào, đầu người phụ nữ đầy tóc bạc, cô ta mơ màng nhìn xung quanh, cuối cùng, cô ta từ từ đi tới trước bàn sách, trên bàn sách vẫn còn hai tờ giấy nháp.
Cô ta nhặt hai tờ giấy nháp lên, sau khi nhìn rất lâu, cô ta hơi ngơ ngác, đột nhiên, dường như cô ta ý thức được gì đó, nhìn cánh tay phải của mình, chỉ thấy trên cánh tay trắng tinh như khắc một hàng chữ nhỏ đỏ như máu, Tiểu Quân, để ta yêu ngươi một lần nữa.
Khắc cực kì sâu!
“Tiểu Quân là ai?”
Người phụ nữ lẩm bẩm với mình, càng ngày càng mù tịt, nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, giữa lông mày của cô ta đột nhiên xuất hiện một dấu ấn Đại Đạo màu đỏ nhạt.
Ầm!
Người phụ nữ chỉ cảm thấy toàn thân như bị sét đánh, hai tay ôm đầu co quắp trên mặt đất, rùng mình, đau muốn chết.
Đàn áp nhân tính.
Nhớ lại.
Sống không bằng chết!
Phạn Thiện rất có hứng thú với hệ Ngân Hà, giữ Diệp Quân lại nói chuyện đến nửa đêm…
Cô ta hỏi mấy vấn đề khá kỳ quái.
“Tại sao người hệ Ngân Hà lại sống theo cách mệt mỏi như vậy?”
“Tại sao người hệ Ngân Hà lại tổn cả đời để trả nợ?”
“Ồ ồ… chủ đề này không được nói chứ gì?”
“…”
Cứ thế Diệp Quân nói chuyện với cô ta rất lâu, mãi đến nửa đêm, cuối cùng cô ta không chịu nổi nữa mới lưu luyến quay về phòng nghỉ ngơi.
Sau khi về phòng Diệp Quân lắc đầu khẽ cười, cảm thấy hơi mệt, không ngờ cô gái này lại có hứng thú với hệ Ngân Hà như vậy, nhưng cũng bình thường thôi, so ra thì mấy thứ kỳ lạ của hệ Ngân Hà vẫn có sức hút rất lớn với thế giới của người tu hành.
Người ở hệ Ngân Hà cũng cực kỳ có hứng thú với thế giới của người tu luyện, ngươi ngưỡng mộ ta, ta ngưỡng mộ ngươi.
Thu hồi suy nghĩ, Diệp Quân ngồi khoanh chân trên giường, lấy tiên tinh Tạo Hóa ra, sau đó thi triển Vũ Trụ Quan Huyên Pháp. Sau khi thi triển công pháp, tiên tinh Tạo Hóa rung lên, sau đó biến thành từng dòng linh khí đi vào cơ thể hắn.
Khi linh khí tràn vào cơ thể, hắn hít một hơi thật sâu, sau đó bắt đầu chậm rãi dẫn dắt linh khí phân tán vào tứ chi và xương cốt…
Lúc đầu hắn vẫn hơi lo lắng, vì dù sao trong cơ thể hắn cũng có phong ấn mà Phạn Chiêu Đế để lại, nhưng chẳng mấy chốc hắn nhận ra phong ấn không hề ngăn cản linh khí trong cơ thể hắn, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Phong ấn mà Phạn Chiêu Đế ở lại chỉ phong ấn tu vi trước kia của hắn.
Hắn cũng khá khó hiểu tại sao tu vi hiện giờ của hắn không bị phong ấn.
Lẽ nào là đường lui mà người cứu mình để lại cho mình sao?
Không nghĩ nhiều, Diệp Quân bắt đầu chuyên tâm tu luyện.