Lúc này, khí tức của Cơ Chiến đã tăng lên một cách bất thường, ít nhất đã là Xúc Chân cấp bốn.
Chủ nhân bút Đại Đạo cũng hơi khiếp sợ, thực lực của kẻ này sao đột nhiên lại tăng mạnh như vậy?
Ở phía xa, Thiên Liên trước mặt Diệp Quân cũng phát hiện ra sự nguy hiểm, cảm nhận thấy trên người Cơ Chiến tỏa ra khí tức khủng khiếp, vẻ mặt cô ta trở nên nghiêm trọng chưa từng có, nhưng nửa bước cũng không lui, bảo vật của nhà họ Thiên trong tay cô ta: đèn thần Trường Minh rung động kịch liệt!
Mà trực giác bảo cô ta, lúc này cô ta căn bản không ngăn được một đòn của Cơ Chiến.
Nhưng cô ta vẫn không lùi bước.
Cô ta nắm đèn thần Trường Minh rồi bước ra phía trước một bước, đèn thần Trường Minh trong tay và bản thân bốc cháy cùng một lúc.
Người và đèn đồng thời hiến tế!
Ầm!
Khí tức của Thiên Liên đột nhiên điên cuồng tăng vọt, ở giữa chân mày cô ta, một ngọn đèn hiện ra, ngay sau đó, lửa thần Trường Minh vô cùng vô tận xông ra, uy áp mạnh mẽ nhất thời quét qua toàn bộ Thiên Vực.
Lửa thần Trường Minh!
Đây là đòn mạnh nhất của đèn thần Trường Minh, thời khắc này thực lực của Thiên Liên căn bản không đủ, cưỡng ép phát động lửa thần Trường Minh, chỉ trong nháy mắt, toàn bộ sắc mặt của cô ta đã trắng bệch như tờ giấy, vô cùng yếu ớt.
Lửa thần Trường Minh vô cùng vô tận mới vừa xuất hiện, vùng thời không trước mặt cô ta hóa thành một biển lửa, Cơ Chiến đang xông tới cũng bị nhấn chìm trong đó.
Nhưng trong nháy mắt, trong vùng lửa thần đó, một chùm tia sáng đỏ như màu máu đột nhiên phóng lên cao, sức mạnh mạnh mẽ xé rách vùng lửa thần đó, ngay sau đó, Cơ Chiến cầm một dấu ấn máu lao thẳng về phía Thiên Liên.
Thấy cảnh tượng này, đôi mắt của Thiên Liên chậm rãi khép lại, vào giờ phút này, cô ta đã không thể nào phát động đèn thần Trường Minh trong tay nữa, chỉ có chờ chết.
Nhưng ngay lúc này, một luồng sức mạnh đột nhiên bao lấy cô ta, ném cô ta ra xa mấy vạn trượng, cô ta mở hai mắt ra, chỉ thấy Diệp Quân ở phía xa bỗng chém mạnh một kiếm về phía Cơ Chiến.
Vào giờ phút này, Diệp Quân cũng thiêu đốt thân xác, sức mạnh huyết mạch và thần hồn của mình!
Ầm!
Một kiếm kia của Diệp Quân mới vừa chém xuống, Cơ Chiến đã bị văng ra ngoài, lửa thần Trường Minh ở bốn phía và sức mạnh Cơ Chiến bộc phát ra trong khoảnh khắc đã chôn vùi lẫn nhau, hóa thành hư vô.
Sau khi Diệp Quân vung ra một kiếm kia thì miệng hắn phun ra mấy ngụm máu tươi, vào giờ phút này, thần liên trong cơ thể hắn cũng không chữa trị kịp, bởi vì vết thương thật sự quá nặng.
Giờ phút này hắn đang vô cùng nguy hiểm, bởi vì không có kiếm Thanh Huyên trấn hồn nên thần hồn hắn cực kỳ không ổn định, hơi lơ là thì thần hồn sẽ hoàn toàn biến mất.
Ở phía xa, sau khi Cơ Chiến dừng lại, thân xác cũng vỡ tan tành, nhưng dấu ấn màu đỏ máu trong tay ông ta vẫn gắng gượng đối phó với sức mạnh một kiếm kia của Diệp Quân, không chỉ có vậy, bên trong vẫn đang tỏa ra sức mạnh khí tức đáng sợ.
Ánh mắt của chủ nhân bút Đại Đạo chú ý đến dấu ấn màu đỏ máu kia, chân mày cau lại.
Cơ Chiến ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Quân ở phía xa, sắc mặt của ông ta vô cùng khó coi, ông ta không ngờ, sau khi ông ta sử dụng lá bài tẩy của mình, vẫn không thể nào giết chết Diệp Quân.
Cơ Chiến quay đầu nhìn bốn phía, giờ phút này tình hình cuộc chiến bất lợi đối với bọn họ, bởi vì sĩ khí của người Thiên Vực thật sự quá khủng khiếp.
Giờ phút này những cường giả nhà họ Thiên đều đã quên mất sống chết, mỗi người đều như vừa được truyền máu, chiến lực của mỗi người gần như đều phát huy tốt quá mức bình thường.
Tiếp tục đánh như vậy sẽ cực kỳ bất lợi đối với đế quốc.
Ông ta biết, không thể tiếp tục như vậy nữa.