Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ta cũng thích đọc sách nhưng ta rất ít đọc loại tiểu thuyết mà cô nói, ta cũng khuyên cô bớt đọc lại, nếu cô nhất quyết đọc thì ta khuyên cô đừng mang não mà đọc nó”.
Nói rồi hắn dẫn Nam Lăng Nhất Nhất đi vào trong thành.
Yêu nhân nhìn chằm chằm Diệp Quân rời đi ở đằng xa, im lặng hồi lâu. Cô ta bỗng xoay người chạy vào rừng sâu, không lâu sau cô ta đã biến mất trong rừng.
Trong rừng cây rậm rạp, cô ta vừa chạy vừa nói: “Sư phụ, người chắc chắn tên đó có số kiếp thiên mệnh không?”
Một giọng nói bỗng vang lên: “Chắc chắn, mặc dù bị che giấu nhưng sư phụ của con là ai chứ? Sao có thể không cảm nhận được? Tên này không chỉ có số kiếp thiên mệnh mà còn có vài số kiếp đặc biệt. Haizz… nếu lúc nãy con ra tay thì có cơ hội giết hắn, sau đó hấp thụ số kiếp của hắn”.
Yêu nhân trầm giọng nói: “Hắn không giống người xấu”.
Giọng nói đó lo lắng nói: “Cuộc chiến tranh giành số mệnh không phân biệt đúng hay sai, chỉ có kẻ thắng cuộc và kẻ bại trận. Con không giết hắn, hấp thụ số kiếp thiên mệnh của hắn thì sao con có thể tranh lại với đám yêu nghiệt đó trong cuộc chiến tranh giành thiên mệnh một năm sau?”
Yêu nhân lắc đầu: “Hắn còn bỏ tiền ra cứu con. Người ta cứu con, mà con còn muốn lấy oán báo ơn thì không ổn lắm”.
Giọng nói đó im lặng một lúc rồi nói: “Nhóc con, là người từng trải, ta phải nói cho con biết nhiều lúc không thể nhân từ, con nhân từ thì sẽ thua”.
Yêu nhân nói: “Nhưng giết hắn là làm trái lương tâm con”.
Giọng nói đó im lặng rồi nói: “Được thôi, chuyện xấu đúng là cũng không thể làm được”.
Yêu nhân cười nói: “Sư phụ, trước kia người từng đánh nhau với Kiếm Chủ Nhân Gian sao?”
Giọng nói đó: “Hỏi thừa! Con nghĩ sư phụ của con đang khoác lác sao? Năm đó ta rất mạnh đấy, có biết Vô Biên Chủ không? Chính là tên sánh vai chiến đấu với Kiếm Chủ Nhân Gian, tên đó năm đó nhìn thấy ta là chạy trốn mất”.
Yêu nhân lắc đầu, cô ta không biết Vô Biên Chủ bèn hỏi: “Kiếm Chủ Nhân Gian… ông ta rất mạnh sao?”
Giọng nói đó lạnh nhạt nói: “Ông ta rất mạnh nhưng nói đến vô địch thì phải nhắc đến muội muội biến thái của ông ta. Haizz… nghĩ đến thôi da đầu ta cũng tê dại”.
Yêu nhân khó hiểu: “Muội muội?”
Giọng nói đó: “Ừ, còn vợ ông ta nữa và tên cả ngày ôm một đống thứ linh tinh gì chạy khắp nơi đốt loạn. Mẹ nó… đúng là không bình thường”.
Yêu nhân còn muốn hỏi gì đó, giọng nói đó: “Không nói đến chủ đề này nữa! Đi thôi, đi tìm số mệnh bị phân tán khắp nơi, nếu là có chủ, chúng ta sẽ dùng cách ‘chấp pháp câu cá’”.
Yêu nhân hỏi: “Sư phụ, cách ‘chấp pháp câu cá’ hơi bỉ ổi, người học ai thế?”
Giọng nói đó: “Kiếm Chủ Nhân Gian! Lúc đầu ta bị ông ta bẫy, ông ta đúng là vô liêm sỉ. Ta nói cho con biết ông ta cực kỳ vô liêm sỉ, ta chưa từng gặp ai như thế. Chết tiệt, ta không thể miêu tả sự vô liêm sỉ của ông ta…”
Yêu nhân: “…”
Chương 105: Vô cùng lợi hại
Sau khi vào trong thành, Diệp Quân và Nam Lăng Nhất Nhất đi dọc theo con phố, trên đường đi hai người mua khá nhiều đồ.
Dĩ nhiên đều là do Diệp Quân trả tiền.
Nam Lăng Nhất Nhất cũng nghèo mà.
Gặp phải một sư phụ như vậy thì ai cũng phải nghèo thôi.
Đi dạo một lúc, hai người đến Tiên Bảo Các, đồ có thể mua ở Tiên Bảo Các rất nhiều, nơi này cái gì cũng có.
Hai người đi một vòng, Diệp Quân đã tiêu tốn hết gần năm vạn kim tinh.
Phải nói hắn khá đau lòng.
Nhưng nên tiêu thì vẫn phải tiêu.