Diệp Quân thấy ngạc nhiên: "Vậy là sao?"
Tàn kiếm giải thích: "Phân lượng của ta quá thấp nên khi đối phương đả thương ta, ta không thể cò kè so đo với họ được, nhưng nếu ngài bằng lòng nhận lấy phần nhân quả này thì đối phương sẽ đôi xử thận trọng với ngài, họ nhất định sẽ đồng ý, bởi vì lời nói của ngài chẳng khác gì khiến họ nợ ngài một ân tình, mà ân tình của Đại Đế thì lại quá to lớn".
Diệp Quân im lặng, hắn không ngờ là còn có cách này.
Đại Đế quả là có uy!
Tàn kiếm lại nói: "Nếu Đế nguyện cứu giúp, ta nguyện đi theo Đế nghìn năm, muốn sai bảo thế nào tùy Đế phân phó".
Diệp Quân nhìn tàn kiếm trước mắt, im lặng một lát rồi mới thu tàn kiếm vào trong biển ý thức: "Nếu có nhân quả, ta nguyện gánh vác".
Trong biển ý thức, thanh tàn kiếm kia khẽ run lên, một khắc sau, tất cả nghiệp chướng nhân quả trên người đó đã tiêu tán hết, thế nhưng Diệp Quân lại cảm nhận được một hơi thở như có như không quấn quanh mình, hắn biết đó là nhân quả, đối phương quả nhiên bán cho hắn ân tình này.
Không thể không nói, hắn cũng có chút ngạc nhiên, mặt mũi của Đại Đế cũng oách thật đấy!
Tàn kiếm hưng phấn hô lên: "Đa tạ Đế... Đa tạ Đế..."
Diệp Quân cười nói: "Bây giờ tông chủ Đế Kiếm Tông còn làm gì được ngươi không?"
Tàn kiếm khinh thường nói: "Bây giờ nếu ông ta dám đưa ta vào thức hải để cắn nuốt ta thì chắc chắn ta sẽ cắn ngược lại".
Diệp Quân gật gật đầu: "Ta có được ngươi thì Đế Kiếm Tông tất nhiên sẽ không bỏ qua cho, nếu bọn họ thiện chí với ta thì ta cũng sẽ thiện chí với họ, còn nếu bọn họ làm ác với ta, vậy ta cũng chỉ có thể thương cảm chia buồn với họ mà thôi".
Tàn kiếm: "..."
Diệp Quân bỗng ngẩng đầu nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu ở đối diện: "Cô có hứng thú đi đến di tích Toại Minh kia xem thử không?"
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đang ăn sườn xào chua ngọt bỗng ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Quân: "Ngươi muốn đi?"
Diệp Quân gật đầu: "Muốn đến xem thử".
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu im lặng một lúc rồi nói: "Cũng được, mai đi".
Diệp Quân cười đáp: "Ừ".
Hai người cơm nước xong xuôi Diệp Quân mới nói: "Tĩnh Chiêu cô nương, ta muốn mua một ít sách cổ ghi chép về lịch sử hoặc văn hóa nơi đây, có chỗ nào bán không?"
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu liếc mắt nhìn Diệp Quân: "Đến Mục Các đi, ở tầng mười đấy, tổ tiên của bọn họ rất thích sưu tầm các loại sách cổ, có lẽ ngươi sẽ thích".
Diệp Quân gật gật đầu: "Được".
Chẳng mấy chốc cả hai đã đến Mục Các, vừa đến cửa chính, một ông lão quản sự đã đến tiếp đón, lão nhìn hai người một lượt rồi nở nụ cười: "Hoan nghênh hai vị đến Mục Các".
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nói: "Tầng mười và tầng mười tám đều là cửa hàng của tộc Đại Đế và Tiên Tông, một tầng là một cửa hàng, thứ được trưng bán thấp nhất đều là thánh vật".
Nói rồi, cô ta lấy một tấm thẻ thủy tinh ra đưa tới trước mặt ông lão.
Ông lão cung kính nhận lấy tấm thẻ, hơi thôi thúc sức mạnh một chút thì đã thấy trên thẻ hiển thị một chuỗi con số, khi thấy được dãy số này xong, trong mắt ông lão ánh lên một tia khiếp sợ, vội vàng đưa trả lại tấm thẻ thủy tinh cho Đệ Nhất Tĩnh Chiêu.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhận thẻ xong thì dẫn Diệp Quân đi vào bên trong.
Trên đường đi, Diệp Quân tò mò hỏi: "Vừa rồi là làm gì thế?"
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đáp: "Kiểm tra tài chính".
Diệp Quân khẽ nhíu mày: "Kiểm tra tài chính".
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu gật đầu: "Tầng mười và tầng mười tám chỉ bán thần vật cao cấp, cũng chỉ phục vụ cho người có thân phận và tiền của, muốn vào trong đó thì trước hết phải được kiểm tra tài chính, bọn họ xác nhận ngươi có khả năng mua đồ thì mới cho ngươi vào xem".
Diệp Quân: "..."