Ác Đạo cười khẩy, nhìn Diệp Quân đầy mỉa mai: “Trăm năm vô địch cũng chỉ thế thôi à? Phế vật”.
Đúng lúc này, một luồng sức mạnh khổng lồ ập đến từ phía sau.
Ác Đạo quay phắt lại.
Uỳnh!
Cô ta bị đánh văng ra xa tít trong một tiếng rên rỉ.
Ác Đạo quắc mắt trừng Từ Chân đầy oán độc.
Đối phương làm như không thấy, chỉ quay lại nhìn Diệp Quân.
Ánh mắt không hề dao động.
Diệp Quân đi đến gần, nhưng bị một thứ gì đó vô hình chặn lại khi còn cách đối phương nửa trượng.
Từ Chân lắc đầu, xoay người đi: “Đi đi”.
Diệp Quân ngẩn ra: “Chân tỷ...”
Từ Chân lãnh đạm: “Đến đây làm gì?"
Giọng vẫn không có chút tình cảm nào.
Diệp Quân thì thầm: “Ta đến gặp tỷ”.
Từ Chân không đáp lại.
Diệp Quân lại muốn đến gần nhưng vẫn bị màn chắn vô hình kia chặn lại.
Hắn thở dài: “Tỷ đã không muốn gặp thì thôi ta đi”.
Nói rồi xoay người rời đi.
Nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm nghĩ: Chân tỷ sẽ gọi mình lại chứ hả?
Thế mà đi được hẳn một đoạn rồi vẫn chẳng nghe thấy gì.
Diệp Quân sa sầm mặt.
Bỗng có tiếng bước chân vang lên sau lưng. Hắn xoay người, thấy Từ Chân đang đứng trước mặt mình.
Diệp Quân phấn khởi: “Chân tỷ”.
Từ Chân lãnh đạm: “Chuyện gì?"
Hắn nắm lấy tay cô ta, cô ta cũng không phản đối.
Tuy ánh mắt Từ Chân vẫn lạnh nhạt như trước nhưng Diệp Quân cảm nhận được nội tâm cô không xa cách đến vậy.
Hắn bèn nói: “Đợi ta nhé”.
Rồi xoay gót đi.
Thái độ dứt khoát này khiến Từ Chân ngẩn người.
Lần này Diệp Quân đi thật.