Ngay lúc này một thị vệ bên cạnh Cổ Phiệt chậm rãi bước ra, y nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Tỷ thí một chút nhé?”
Diệp Quân nhìn thị vệ, Cổ Phiệt bỗng tức giận nói: “Lui xuống”.
Thị vệ tức giận nói: “Thủ lĩnh, hắn xem thường chúng ta”.
Cổ Phiệt lạnh lùng nhìn thị vệ, thị vệ vội vàng cung kính lui sang một bên.
Cổ Phiệt xoay người nhìn Diệp Quân, chắp tay lại: “Diệp công tử, người dưới trướng không hiểu chuyện, còn mong thứ lỗi”.
Ông ta không biết lai lịch của người trước mặt này, nhưng đối phương lại có thể khiến Sáng Thế Đạo Điện truy lùng, chứng tỏ không phải là người thường. Hơn nữa, bây giờ còn chưa chắc là địch hay là bạn, đi đắc tội với người ta làm gì?
Ngay lúc này, Thiên Thần và một người phụ nữ mặc đồ cổ trang bỗng xuất hiện.
Đám người Cổ Phiệt biến sắc, vội cung kính chào: “Chào nương nương, điện hạ”.
Tần nương nương gật đầu, sau đó nhìn về phía Diệp Quân và Phạn Thiện đang ngồi ở một bên, Diệp Quân kéo Phạn Thiện đứng dậy, đi đến trước mặt Tần nương nương và Thiên Thần: “Chào bá mẫu”.
Phạn Thiện cũng mỉm cười: “Chào bá mẫu”.
Tần nương nương nhìn Diệp Quân, cảm thấy khá ngạc nhiên, thiếu niên trước mặt không hề cao ngạo, tự tin ung dung, chỉ riêng khí chất này cũng đã hiếm thấy rồi.
Quả thật không phải là người thường.
Đánh giá một hồi, Tần nương nương nói: “Có tiện nói một chút về mối thù của ngươi và Sáng Thế Đạo Điện là thế nào không?”
Diệp Quân nói: “Không đợi trời chung”.
Tần nương nương sửng sốt.
Diệp Quân lại nói: “Ta biết có thể sẽ gây thêm phiền phức cho Thần huynh, bọn ta sẽ rời đi ngay”.
Tần nương nương lắc đầu: “Hiện giờ ngươi tạm thời không thể đi được, bên ngoài đã có người của Đại hoàng tử, nếu bây giờ ngươi ra ngoài, chúng sẽ lập tức bắt ngươi lại rồi đưa ngươi đến Sáng Thế Đạo Điện”.
Diệp Quân nhìn ra ngoài cửa, sau đó nói: “Có lẽ chúng không thể ngăn được ta”.
Tần nương nương nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Nhưng sau khi giết người bên ngoài, ngươi sẽ làm chấn động đến các cường giả của toàn bộ vương triều Thiên Mộ, hơn nữa sẽ trở thành kẻ thù của vương triều Thiên Mộ”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu: “Đúng thật sẽ hơi phiền phức”.
Hơi phiền phức.
Nghe thế, Tần nương nương nhướng mày.
Bà ta nhìn Diệp Quân, cảm thấy hơi ngạc nhiên, phải nói thiếu niên này quả thật khá đặc biệt.
Nỗi lo của con trai mình không phải không có lý.
Thiếu niên như vậy chắc chắn không phải là do thế lực bình thường có thể nuôi dưỡng được.
Tần nương nương ngẫm nghĩ rồi nói: “Thế này nhé, bọn ta sẽ tìm cách đưa ngươi ra khỏi nền văn minh Thiên Mộ, nhưng ta cũng nói thật cho ngươi biết, bọn ta không thể giúp ngươi chống lại Sáng Thế Đạo Điện, thế nên sau khi rời khỏi vương triều Thiên Mộ, mọi chuyện đều phải dựa vào chính ngươi”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Như thế sẽ liên lụy đến mọi người”.
Hiện giờ mặc dù tu vi của hắn chưa khôi phục, nhưng sau khi sống lại, thực lực của hắn cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể so, ít nhất những cường giả bên ngoài kia cũng chỉ là tôm tép.
Tần nương nương nhìn Thiên Thần, sau đó nói: “Hết cách rồi, ai bảo con trai ta bướng bỉnh làm gì. Lúc đầu ta nghĩ nên bắt ngươi trước, sau đó đưa ngươi đến Sáng Thế Đạo Điện để liên minh với Sáng Thế Đạo Điện, nhưng nó lại tự kề dao vào cổ mình vì ngươi, nói nếu ta dám làm như vậy, nó sẽ khiến ta không có cháu, có tức chết ta không”.
Nghe Tần nương nương nói thế, Diệp Quân nhìn Thiên Thần, hơi ngạc nhiên.
Thiên Thần bật cười: “Mẹ, mẹ đừng giận, con đùa mà, đùa thôi”.
Nói rồi gã nhìn Diệp Quân, nghiêm túc nói: “Diệp huynh, ta biết thực lực của huynh rất mạnh, nhưng như mẹ ta đã nói, nếu bây giờ giết những người ở bên ngoài đó, huynh sẽ lập tức thu hút những kẻ mạnh hơn, hơn nữa lúc đó tình hình sẽ rất căng thẳng nên hãy để bọn ta đưa huynh đi”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ, gật đầu: “Được”.
Bây giờ hắn cũng không muốn xảy ra mâu thuẫn gì với vương triều Thiên Mộ.