“Dựa vào đâu?”
Hoàng Đế Đại Chu nhìn Chu Phạn, nghiêm túc hỏi.
Chu Phạn hỏi ngược lại: “Tại sao lại không?”
Hoàng Đế Đại Chu im lặng không nói.
Chu Phạn mỉm cười nói: “Phụ hoàng, sao không cược một trận lớn?”
Cược!
Hoàng Đế Đại Chu quay sang nhìn chân trời, khẽ nói: “Kẻ thù của hắn là Ác Đạo Minh”.
Ác Đạo Minh!
Người ngoài không biết rõ về thế lực này, nhưng ông ta vẫn biết chút ít về nó, ngoài mấy Ác Đạo lớn mạnh trong vũ trụ, trong thế lực này vẫn có rất nhiều cường giả đỉnh cấp, còn rốt cuộc Ác Đạo Minh này thâm sâu thế nào, ngay cả ông ta cũng không rõ.
Nói đơn giản là thế lực này rất mạnh, cực kỳ mạnh.
Chu Phạn nhẹ nhàng vuốt mái tóc bị gió làm rối tung của mình, cười nói: “Cũng là bởi vì kẻ thù của hắn là Ác Đạo Minh”.
Hoàng Đế Đại Chu sửng sốt, sau đó bật cười.
Ác Đạo Minh mạnh không?
Cực kỳ mạnh!
Mạnh hơn rất nhiều so với căn cơ hiện giờ của Đại Chu.
Thế nhưng người có thể đối đầu với Ác Đạo Minh, hắn yếu sao?
Chắc chắn là không.
Chu Phạn nhìn chân trời, yên lặng đợi, đợi người đàn ông bên cạnh trả lời.
Nếu phụ hoàng của mình đồng ý cược thì vị trí Thái tử sẽ thuộc về cô ta.
Nếu không cô ta sẽ không có duyên với vị trí Thái tử.
Sở dĩ lần này cô ta làm thế là vì Đại Chu, cũng vì bản thân.
Hoàng Đế Đại Chu bỗng nói: “Nha đầu, con nói xem, hắn là người của nền văn minh Thiên Hành thật sao?”
Chu Phạn nói: “Nếu con nói phải, phụ hoàng tin không?”
Hoàng Đế Đại Chu mỉm cười nói: “Ta không tin”.
Nền văn minh Thiên Hành dễ nói chuyện vậy sao?
Tất nhiên là không.
Mặc dù thiếu niên đó cực kỳ kiêu ngạo, muốn làm cho mọi người nghĩ hắn đến từ nền văn minh Thiên Hành thật nhưng quá mức rõ ràng.
Hoàng Đế Đại Chu bỗng nói: “Người đâu”.
Một ông lão mặc cung bào bỗng xuất hiện trước mặt Hoàng Đế Đại Chu, ông ta hơi cúi người xuống.
Hoàng Đế Đại Chu bình tĩnh nói: “Từ nay về sau, Chu Phạn chính là Thái tử đời thứ ba mươi ba của hoàng thất Đại Chu, cộng thêm hàm Đại Nguyên Soái binh mã thiên hạ, ban cho Thiên Tử Lệnh Đại Chu, Thiên Long Ấn Đại Chu, Thần Binh Phù Đại Chu, …”