Diệp Quân lắc đầu, thanh niên liếc mắt nhìn hắn, cũng không nói gì.
Diệp Quân nói: "Ta chỉ đi ngang qua đây, thấy mọi người tụ tập lại nên có chút tò mò, không biết huynh đài có thể giải thích nghi hoặc cho ta không?"
Thiếu niên trầm ngâm một lúc rồi nói: "Nước Thiên Lan cổ này là một đế quốc cổ xưa, nhưng năm đó lại không biết tại sao lại bị diệt quốc trong một đêm. Chẳng biết trải qua bao nhiêu năm, cuối cùng bị cát vàng nhấn chìm, chúng ta đến là vì bảo vật của đất nước bọn họ. Nhưng sâu trong mảnh sa mạc này có một cường giả thần bí, người này có thực lực vô cùng khủng bố, hễ là người tiến vào mà gặp phải gã thì sẽ lập tức bị đánh hồn phi phách tán", nói đến đây, gã ngẩng đầu nhìn vào mảnh sa mạc hoang vu: "Bây giờ chúng ta đang đợi, đợi gã đi vào nơi xa nhất trong sa mạc, cách biệt hoàn toàn chúng ta. Sau đó chúng ta mới thăm dò ở ngoài một vòng, xem có tìm được bảo vật gì không?"
Diệp Quân gật đầu: "Thì ra là như vậy".
Nói rồi, hắn lại đi vào trong tiếp. Thấy thế, thanh niên mặc cẩm bào hơi run lên, vội nói: "Vị huynh đài này, thực lực của tên đó vô cùng mạnh mẽ, cho dù là cường giả Chuẩn Đế cũng không phải là đối thủ đâu".
Diệp Quân cười hỏi: "Chuẩn Đế không đánh lại, vậy còn Đại Đế thì sao?"
Thanh niên cẩm bào nói theo bản năng: "Đại Đế tất nhiên là vô địch rồi..."
Nói đến đây, không biết gã nghĩ đến điều gì mà mở to hai mắt, đứng ngây phỗng tại chỗ.
Diệp Quân mỉm cười, sau đó đi thẳng vào sâu trong sa mạc.
Thanh niên cẩm bào nhìn Diệp Quân biến mất trong làn khói cát mịt mờ, cuống họng lăn lên xuống: "Không... đâu nhỉ?"
Sau khi Diệp Quân tiến vào nơi sâu trong sa mạc, đi chưa được bao lâu thì hắn đột nhiên dừng lại nhìn dưới chân mình, dưới chân hắn là một bộ xương trắng đã bị cát vàng vùi lấp. Mà nương theo một trận gió nóng kéo tới, cát vàng bị thổi tung, càng lúc càng xuất hiện nhiều bộ xương trắng.
Diệp Quân im lặng một lát rồi tiếp tục đi tới.
Cũng không biết trải qua bao lâu, hắn gặp được tên kỵ sĩ ngày đó, tên kỵ sĩ đó cưỡi một con chiến mã đi sâu vào trong sa mạc một cách lung tung, chậm rãi không mục đích.
Diệp Quân đi tiếp về phía trước, đúng lúc này tên kỵ sĩ kia đột nhiên dừng lại, gã ta chậm rãi quay lại nhìn về phía Diệp Quân, một khắc sau, đao trong tay của gã đã phóng ra.
Diệp Quân chỉ búng tay một cái, Tiểu Hồn đột nhiên bay ra, dễ dàng trấn áp lại chuôi đao kia. Tên kỵ sĩ kéo cương ngựa quay đầu lại, chậm rãi bước về phía Diệp Quân, hai mắt gã ta mờ mịt, rõ là cũng đang không tỉnh táo, nhưng trên người vẫn tỏa ra một luồng hơi thở vô cùng đáng sợ.
Khi nhìn thấy người đàn ông trước mắt, Diệp Quân có chút khiếp sợ, người này không phải là Đại Đế, thế nhưng hơi thở lại vượt xa cường giả Chuẩn Đế.
Hơi thở quá hùng hậu!
Đây mới thật sự là Chuẩn Đế, chỉ thiếu mỗi đế nguyên mà thôi, nếu có đế nguyên thì trăm phần trăm có thể đạt đến Đại Đế.
Nhìn thấy người đàn ông thần trí mơ hồ mơ màng, Diệp Quân gọi: "Tiểu Hồn".
Vèo!
Theo tiếng kiếm ngân vang, một luồng kiếm thế đáng sợ lập tức bao trùm lấy người đàn ông ở phía xa, người đàn ông đó bị trấn áp ngay tại chỗ. Gã ta bỗng siết chặt nắm tay lại, trong phút chốc, một luồng khí thế đáng sợ đột nhiên ngưng tụ trong đất trời, nó muốn phá tan kiếm thế của Diệp Quân.
Luồng khí thế đó rất mạnh, nhưng so với Tiểu Hồn thì vẫn còn chênh lệch nhiều lắm.
Nhưng vẻ mặt của Diệp Quân vẫn nghiêm lại, sau khi Tiểu Hồn thành Đế lại được tăng cường thêm hai lần, thực lực đã vượt xa Đại Đế bình thường, nếu không được tăng cường, hắn có thể cảm nhận được người trước mặt này tuy vẫn có khoảng cách với Đại Đế, nhưng khoảng chênh lệch này không hề lớn.
Người như thế mà vẫn chưa đột phá được thì vấn đề không nằm ở bản thân, mà là nằm ở đế nguyên.
Diệp Quân thôi suy nghĩ, nói: "Tiểu Hồn, giúp gã ta tỉnh lại đi".
Tiểu Hồn đột nhiên rung lên kịch liệt, một luồng kiếm thế lao thẳng xuống, người đàn ông kia nắm chặt hai tay lại, còn đang định phản kháng nhưng đối diện với thực lực tuyệt đối của Diệp Quân, gã ta căn bản không thể phản kháng được, dần dà, ánh mắt của gã ta bắt đầu trở nên trong suốt lại.
Một lát sau, Diệp Quân phẩy tay một cái, Tiểu Hồn bay trở về trong tay hắn.
Phía xa, người đàn ông ngồi trên lưng ngựa đưa mắt nhìn xung quanh, cuối cùng lại nhìn Diệp Quân, khàn giọng hỏi: "Tại sao?"
Diệp Quân chậm rãi đi tới trước mặt người đàn ông: "Có muốn thành Đế không?"
Người đàn ông lắc đầu: "Không muốn", nói xong gã ta xuống ngựa, xoay người nhìn vào nơi sâu nhất trong sa mạc, ánh mắt lần nữa trở nên mờ mịt.
Diệp Quân nhíu chặt mày lại, người này đã lòng như tro nguội, tự buông bỏ bản thân rồi.
Diệp Quân khẽ lắc đầu rồi xoay người rời đi.
Người như thế, vô dục vô cầu, hắn không thể lôi kéo được.
Ngay cả thành Đế mà gã cũng từ chối...
"Chờ đã!"