Diệp Quân không thèm nhiều lời, hắn tiến lên một bước, một thanh phi kiếm chém tới.
Oanh!
Thanh Nghiệp kia còn chưa kịp phản ứng đã bị đẩy lui một lần nữa, mà lần này khi vừa dừng lại, dường như lão ta cảm nhận được điều gì đó nên thoáng chốc nổi da gà, lão ta không chút do dự gào thét, triệu hoán tượng thần của mình.
Ầm!
Khi tượng thần xuất hiện, một tia kiếm quang bị ngăn cản.
Thanh Nghiệp điều khiển tượng thần đứng trên cao nhìn xuống Diệp Quân, gào thét.
Sắc mặt Diệp Quân không chút thay đổi, hắn chắp tay chỉ về phía trước, một tia kiếm quang từ trên trời rơi xuống, chém thẳng về phía thần tướng kia của Thanh Nghiệp.
Thanh Nghiệp lại gào thét một lần nữa, đánh một quyền về phía sâu trong tinh không.
Oanh!
Cú đấm này khiến toàn bộ tinh hà sôi trào, mà kiếm quang của Diệp Quân cũng bị cú đấm này của lão ta chặn lại.
Nhưng lúc này, mấy tia phi kiếm đột nhiên bay ra từ xung quanh Thanh Nghiệp.
Con ngươi của Thanh Nghiệp chợt co lại, lão ta siết chặt tay trái, sử dụng thần thông, chục nghìn tia kim quang bộc phát từ trong cơ thể của lão ta.
Ầm!
Trong nháy mắt, tinh hà rung động dữ dội, những phi kiếm kia của Diệp Quân cũng bị những kim quang này ngăn cản.
Lúc này, Diệp Quân đột nhiên xông về phía trước, sau đó, một tia kiếm quang dài vạn trượng chém xuống từ trên đầu tượng thần kia của Thanh Nghiệp.
Ầm!
Khi chiêu kiếm này của Diệp Quân chém xuống, bản thể của Thanh Nghiệp và tượng thần thoáng chốc bị chém liên tục lùi lại.
Người đàn ông áo xanh ở bên cạnh nhìn với vẻ hứng thú, khoảng thời gian này cháu trai của ông ấy thăng cấp nhanh thật đấy!
Không hổ là cháu của ông ấy!
Nghĩ thế, người đàn ông áo xanh không khỏi cười to.
An Nam Tịnh ở bên cạnh nhìn ông ta, hơi lắc đầu.
Tần Quan nhìn Diệp Quân phía xa bằng ánh mắt dịu dàng.
Ở một hướng khác, Thanh Tri nét mặt u ám, cô ấy biết tộc Tiên Linh sắp toi đời rồi.
Mà cô ấy không có tiếng nói, hoàn toàn không thay đổi được điều gì.
Lúc này, Lâu Đắc Nguyệt đi tới cạnh cô ấy, sau đó kéo tay cô ấy, nhẹ giọng nói: “Đừng suy nghĩ nhiều thế”.
Thanh Tri lắc đầu không nói gì.
Lâu Đắc Nguyệt thầm thở dài, cô ấy hiểu Thanh Tri, vì năm đó khi nền văn minh Thần Tri bị huỷ diệt cô ấy cũng còn nhỏ, lúc đó cô ấy cũng không làm được gì cả.
Như nghĩ đến điều gì, Lâu Đắc Nguyệt quay đầu nhìn người đàn ông áo xanh ở cách đó không xa, nét mặt cô ấy dần trở nên nặng nề.