Kiếm Chủ Vĩnh Hằng bỗng từ từ đứng lên, ông ấy nhìn người phụ nữ bị ghim trên cột đá, ánh mắt phức tạp: "Năm xưa ta nên chọn đi với nàng, xin lỗi, đã để nàng đợi lâu rồi!"
Nói rồi, ông ấy bỗng ngẩng đầu nhìn bầu trời, cười lớn: "Chân Thần, đấu một trận đi!"
Dứt lời, ông ấy phất tay áo, kiếm Vĩnh Hằng trên đất bay lên trời, xé không gian.
Vù!
Kiếm vạch tầng mây, một con đường màu vàng xuất hiện phía chân trời.
Khiêu chiến Chân Thần.
Mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn con đường màu vàng kia.
Chân Thần có xuất hiện không?
Kiếm Chủ Vĩnh Hằng nhìn con đường đó, chờ đợi.
Lúc này, một giọng nói không chút cảm xúc vọng từ con đường màu vàng đó ra: "Khiêu chiến Chân Thần? Ngươi bây giờ có xứng không? Trận chiến năm xưa, nếu ngươi dám xuất kiếm ngay giây phút thê tử của ngươi chết đi, có lẽ Chân Thần sẽ đánh giá cao ngươi hơn, bây giờ ngươi không có tư cách khiêu chiến Chân Thần!"
Vù!
Lời vừa dứt, một thanh kiếm bỗng phóng ra từ con đường màu vàng kia!
Ầm!
Thanh kiếm kia vừa xuất hiện, cả trời đất như bắt đầu lụi tàn!
Một nhát kiếm chôn vùi cả một thế giới!
Vô số người đã bị kiếm thế tản ra từ trong nhát kiếm này ép cho quỳ xuống, run rẩy.
Đối diện với nhát kiếm này, trong lòng họ chỉ có sự tuyệt vọng!
Sự tuyệt vọng và hoảng sợ đến từ sâu thẳm tâm can!
Không có chút ý niệm phản kháng nào cả!
Nhát kiếm này chính là thần!
Chỉ có thể thần phục!
Diệp Quân nhìn chằm chằm thanh kiếm đó, đối diện với nhát kiếm này giống như hắn đang đối diện một vũ trụ tinh hà bao la bát ngát vậy!
Mình chỉ bé nhỏ như hạt bụi trần!
Hai tay hắn siết chặt, toàn thân run rẩy, xác thịt nứt lìa, xương cốt vỡ nát, linh hồn chết mòn, nhưng... ý chí không hề mất đi!
Ý chí của Diệp Quân lúc này kiên định hơn bao giờ hết!
Hắn biết, đối diện với nhát kiếm khủng bố này, Diệp Quân hắn không thể nào thắng được.
Không thắng thì bại thôi!
Nhưng hắn sẽ không sợ hãi!
Hắn sẽ không thần phục!
Dù có chết, ông đây cũng không thần phục!