Diệp Quân: “Tháp gia à, cái này mình phải so sánh bằng nhau. Ta từ chối được vì ta có thể, trước kia cũng vậy, bây giờ ta cũng có Tháp gia. Tuy tu vi bị phong ấn nhưng ta không thiếu gì từ công pháp đến tài nguyên. Nhưng Phó Cát thì sao? Y không có khả năng đó... Người sống ở tầng lớp dưới khổ lắm, ta không thể áp đặt suy nghĩ của mình lên họ được. Vì họ không có những gì ta có, mà thứ ta có cũng chẳng phải do ta tự mình có được...”
Tiểu Tháp ngẫm nghĩ một hồi, đáp: “Khá”.
Diệp Quân cười cười.
Tiểu Tháp lại nói: “Ngươi làm ta nghĩ tới chuyên gia”.
Diệp Quân hỏi lại: “Chuyên gia?"
Tiểu Tháp: “Ừ, một số người như thế sống trên cao mãi thành quen, hoàn toàn tách biệt khỏi những tầng lớp khác. Có người hỏi làm sao để tăng thu nhập cho người nghèo, hắn trả lời cho thuê nhà dư trong nhà để lấy tiền thế chấp”.
Diệp Quân: “...”
Tiểu Tháp: “Người như vậy một là xấu hai là ngu, hoặc cũng có thể là chưa bao giờ biết nghèo là gì, trong tư tưởng luôn cho rằng người nghèo ít nhất cũng có vài ba căn nhà”.
Diệp Quân thì thầm: “Xem như một lời cảnh tỉnh cho ta”.
Bởi vì bản thân hắn cũng chưa chịu gian khổ gì.
Ba đời trôi qua, người khổ nhất là ông nội.
Tiểu Tháp bỗng động viên: “Cố lên”.
Bây giờ nó mới tin rằng tiểu tử này có thể lập ra một trật tự hoàn toàn mới.
Diệp Quân cười, nói với Dương Dĩ An: “Chúng ta đi ăn gì ngon đi”.
Hai mắt cô bé sáng lên.
Diệp Quân dẫn cô bé ngự kiếm biến mất.
Ở một bên là trưởng lão nhà họ An đang âm thầm quan sát.
Ông ta có thể tìm Diệp Quân hoặc tìm Phó Cát, bình thường mà nói thì tìm Diệp Quân sẽ phù hợp hơn, dẫu sao trên danh sách có hai chỗ, chỉ cần Diệp Quân từ bỏ là được.
Nhưng ông ta không làm vậy.
Bởi vì nhà họ An nhận được tin rằng người này rất có thể chính là người vượt ải bí ẩn kia. Hơn nữa Phó Cát tiến bộ thần tốc như vậy chính là nhờ người y tiếp xúc nhiều nhất - vị Diệp công tử này.
Nhà họ An tiếp xúc Phó Cát một cách ôn hòa, còn cho y nhiều lợi ích như vậy cũng là vì Diệp Quân.
Nếu không phải họ không nhìn thấu người này thì thái độ đã khác.
Không phải thế gia tông môn nào cũng sẵn sàng chấp nhận giới hạn của kẻ yếu mà thường là thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết.
Diệp Quân và Dương Dĩ An lên đường tới thành Thanh Vân. Vốn Diệp Quân định đến Thanh Châu nhưng nơi đó quá xa, không đủ linh khí để ngự kiếm tới.
Đến nơi rồi, họ đi vào một quán mì. Dương Dĩ An gọi liền ba tô lớn.
Làm Diệp Quân cười ha hả.
Ăn xong, họ không nghỉ ngơi mà đi tới tiệm kế tiếp.
Đến khi tối mịt mới trở về Kiếm Tông.
Dương Dĩ An ôm Diệp Quân mà đi, không còn sợ hãi nữa.
Cô bé hỏi: “Ngày mai huynh sẽ lấy hạng đầu chứ?"
Diệp Quân cười: “Muội muốn ta làm vậy?"
Dương Dĩ An gật đầu lia lịa.
Diệp Quân nói chắc nịch: “Vậy ta sẽ lấy hạng nhất!"
Dương Dĩ An cười toe.
Hai người không về phòng của mình ngay mà đi đưa rất nhiều đồ ăn sang cho Phó Cát.
Được Kiếm Tông hỗ trợ, thương thế của Phó Cát đã khôi phục khá nhiều.
Sau một hồi tán gẫu, Diệp Quân dẫn Dương Dĩ An về phòng, dạy cô bé đọc sách một giờ rồi trở lại phòng mình.
Hắn lấy linh tinh ra, bắt đầu hấp thu.
Chỉ dùng công pháp thường thay vì công pháp nghịch thiên của vũ trụ Quan Huyên.
Bằng không thì linh khí của cả tông sẽ bị hắn hút sạch. Lấy căn cơ của hắn thì trong một buổi tối có thể tăng lên tận mấy cảnh giới, nhưng nếu tu theo công pháp kia thì sẽ khiến Thanh Châu náo động, thậm chí gây ra thiên tượng.
Trời sáng, Diệp Quân mở mắt, thở ra một ngụm trọc khí.