Diệp Quân nhìn Từ Kính: “Tỷ biết tỷ ấy muốn làm thế à?”
Từ Kính gật đầu: “Không chỉ một mình ta biết, Tiểu Nhu cũng biết, vì Vũ Trụ Kiếp mỗi lúc một mạnh hơn, đại tỷ đã trấn áp rất nhiều năm rồi, sức mạnh của Vũ Trụ Kiếp mạnh hơn chúng ta nghĩ rất nhiều… Lúc đầu bọn ta đều nghĩ đại tỷ có thể hy sinh bản thân để trấn áp Vũ Trụ Kiếp, nhưng cũng may...”
Nói rồi nàng ta quay đầu sang nhìn Diệp Quân: “Cũng may đại tỷ còn giữ lại một chút nhân tính, nếu không có khả năng đại tỷ đã không còn là đại tỷ của bọn ta nữa”.
Nhân tính!
Diệp Quân gật đầu, cũng may Từ Chân giữ lại nhân tính của mình, nếu không mất đi nhân tính, e là Từ Chân sẽ không còn gì luyến tiếc với mọi thứ ở thế gian.
Từ Kính bỗng nói: “Trước kia ngươi từng đến Kiếp Giới à?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Từ Kính nhìn Diệp Quân, muốn nói lại thôi.
Diệp Quân nắm chặt lấy tay nàng ta, mỉm cười nói: “Yên tâm, ta nhất định sẽ cứu tỷ ấy ra”.
Từ Kính khẽ gật đầu: “Ừ”.
Chân tỷ!
Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn tinh không, ánh mắt đầy vẻ kiên định.
Dù sao hắn đã chuẩn bị đến trường hợp xấu nhất, nếu không được thì đánh hội đồng Ác Đạo.
Năm người đánh một Ác Đạo, ưu thế thuộc về ta.
Ác Đạo: “…”
Ngày hôm sau.
Sáng sớm, tất cả cường giả đã tập trung trong tinh không.
Cường giả ba đời nhà họ Dương đều đến, không chỉ thế còn có rất nhiều Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả, mấy Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả này đều là những người Tần Quan mới chiêu mộ.
Tần Quan tuyển người vẫn cực kỳ dễ, dù sao bà ấy cũng có Tổ Nguyên, bây giờ Tổ Nguyên Đan trong tay bà ấy đã trở thành tiền tệ lưu thông của Tuế Nguyệt trường hà.
Diệp Quân bước đến cạnh Nhị Nha và Tiểu Bạch, Nhị Nha liếm một viên kẹo hồ lô, thấy Diệp Quân đến, Nhị Nha nhìn hắn, sau đó nói: “Làm gì đấy?”
Diệp Quân mỉm cười, sau đó lấy hai Tổ Nguyên ra đưa cho Nhị Nha và Tiểu Bạch: “Cho hai người cái này”.
Tổ Nguyên!
Nhị Nha nhìn Tổ Nguyên trong tay Diệp Quân, hơi ngờ vực: “Ngươi đưa cho bọn ta làm gì?”
Diệp Quân nói: “Đây là Tổ Nguyên, là thứ quý giá nhất hiện giờ trong vũ trụ, các ngươi lấy đi tu luyện”.
Nhị Nha nhìn Diệp quân, không nói gì.
Tiểu Bạch sờ Tổ Nguyên đó, lộ ra vẻ hiếu kỳ.