Tiểu Tháp hơi tò mò: “Sao ngươi lại có thù địch với chủ nhân bút Đại Đạo đến vậy?”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Trực giác nói cho ta biết tên này có âm mưu rất lớn, chỉ là ông ta che giấu quá tốt nên nếu một ngày nào đó phải chết, ta nhất định phải đưa ông ta đi cùng”.
Tiểu Tháp trầm ngâm một lát rồi bảo: “Ngươi nói như vậy, ta cũng cảm thấy ông ta không phải người tốt”.
Diệp Quân nhìn xung quanh rồi bảo: “Tháp gia, chúng ta đừng nói đến tên đó nữa. Ngươi có cách nào giúp ta thoát khỏi khó khăn không?”
Tiểu Tháp nói ngay: “Trốn”.
Diệp Quân nhìn quanh, xung quanh càng lúc càng nhiều rắn, cấp bậc của đám rắn này không cao, nhưng hắn biết rõ bây giờ mình và Kỳ Chủ đều không thể ngăn được nhiều rắn thế này.
Đúng là rồng rơi vào chỗ nước cạn bị tôm đùa giỡn!
Diệp Quân rất uất ức, nhưng chân lại chạy càng lúc càng nhanh.
Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Hay là ngươi nhỏ chút máu ra đi”.
Diệp Quân hơi khó hiểu: “Như thế nào?”
Tiểu Tháp nói: “Máu của ngươi có chứa ba loại sức mạnh huyết mạch, chắc chắn có thể khiến đám yêu thú cấp thấp này sợ”.
Diệp Quân nghĩ thấy có lý, lập tức cắn rách đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu ra, đám rắn xung quanh lập tức dừng lại tại chỗ.
Thấy điều này, Diệp Quân vui mừng khôn xiết.
Nhưng ngay sau đó, hắn thấy mắt đám rắn phát ra ánh sáng đỏ như máu, chúng như thể được tiêm máu gà, điên cuồng lao về phía hắn.
Tốc độ còn nhanh hơn!
Không chỉ vậy, cách đó nghìn trượng về bên phải, dưới lòng đất sa mạc đột nhiên vang lên tiếng gầm rú giận dữ đáng sợ, sau đó một sinh vật khổng sợ trồi lên lăn thẳng về phía hắn.
Diệp Quân thấy cảnh này thì tê dại.
Kỳ Chủ chợt nhéo tai hắn: “Mau chạy đi!”
Diệp Quân hoàn hồn, nhanh chóng co giò bỏ chạy.
Diệp Quân vừa chạy vừa run rẩy hỏi: “Tháp gia… thế này là thế nào? Sao chúng còn hưng phấn hơn thế?”
Tiểu Tháp im lặng một lát rồi bảo: “Có lẽ là chúng chưa trải sự đời, không biết huyết mạch của ngươi lợi hại thế nào…”
Mặt Diệp Quân lập tức đen như than.
Ý tưởng tồi!
Tháp gia này chỉ toàn đưa ra chủ ý tồi!
Xung quanh, đám rắn ngửi thấy mùi máu của Diệp Quân xong thì như phát điên, liều mạng đuổi theo hắn.
Lúc này, cả sa mạc đã sôi trào.
Diệp Quân cõng Kỳ Chủ chạy thật nhanh về phía xa, hắn biết nếu không chạy khỏi sa mạc này thì hôm nay hắn sẽ đi đời nhà ma.
Chết không đáng sợ, đáng sợ là chết theo cách này.
Rất nhanh, hắn đã ngày càng tới gần đại điện kia, nhưng vào lúc này, sa mạc trước mặt hắn đột nhiên sục sôi.
Thấy cảnh này, con ngươi Diệp Quân co rụt lại, giây tiếp theo, một con mãng xà khổng lồ màu đỏ máu đột nhiên lao ra từ lòng đất, sau đó nó há cái miệng thật to muốn cắn hắn, định ăn tươi nuốt sống hắn và Kỳ Chủ.
Vẻ mặt Diệp Quân trở nên tàn nhẫn, hắn giậm chân phải xuống đất, mượn lực nhảy về phía trước, lao thẳng vào thân con mãng xà khổng lồ.
Ầm!
Cả người cả rắn cùng bay ra ngoài.
Sau khi Diệp Quân đáp đất, phía sau lập tức có mấy trăm con rắn nhào về phía hắn.
Diệp Quân nhảy về phía trước, chạy ra ngoài, hắn điên cuồng chạy về phía đại điện trước mặt, lúc này hắn chỉ còn cách đại điện chưa đến một dặm.
Gần trong gang tấc.
Con huyết mãng bị Diệp Quân đánh bay trước đó bỗng thẳng người dậy, đôi mắt đỏ máu nhìn chằm chằm Diệp Quân đang chạy về phía đại điện, cái miệng khổng lồ há ra thè lưỡi, giây tiếp theo nó nhảy lên, nhắm thẳng về phía Diệp Quân.