Ngoài phòng khách.
Diệp Quân nằm trên sofa, chậm rãi nhắm mắt, hắn ngẫm nghĩ hồi lâu, nhận ra hiện giờ chỉ có một con đường.
Đó là kiếm tiền!
Để tới câu lạc bộ Vô Biên!
Nhưng kiếm tiền bằng cách nào?
Trầm tư hồi lâu, cuối cùng hắn quyết định đi cướp.
Cướp là nhanh nhất!
Cướp của ai?
Diệp Quân đột nhiên đứng dậy, tới trước cửa phòng Mộc Uyển Du, nhẹ nhàng gõ một cái. Cửa nhanh chóng bật mở, Mộc Uyển Du đã thay đồ ngủ, bao kín người, không hở chỗ nào.
Mộc Uyển Du nhìn Diệp Quân, tay phải giấu sau lưng đang cầm một cây búa nhỏ.
Tuy người đàn ông này thoạt nhìn không phải người xấu nhưng vẫn nên có phòng bị nhất định.
Diệp Quân hỏi: “Nơi nào có nhiều tiền nhất?”
Mộc Uyển Du trợn mắt nhìn hắn: “Ngân hàng”.
Diệp Quân lại hỏi: “Lực lượng phòng vệ có mạnh không?”
Mộc Uyển Du nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, hỏi: “Anh… Anh định làm gì?”
Diệp Quân nói: “Tôi chỉ hỏi chút thôi, không có ý gì”.
Mộc Uyển Du trầm mặc một lúc mới nói: “Anh chớ có lầm đường lạc lối, hơn nữa, tôi cho rằng làm người phải đường đường chính chính, nếu anh thiếu tiền thì có thể tự đi kiếm, đừng nên nảy sinh những suy nghĩ không tốt… Tuy tôi cũng từng nghĩ tới việc đó, nhưng đấy là phạm pháp anh biết không?”
Diệp Quân thở dài: “Mộc cô nương, cô nói đúng, vậy cô nói cho tôi biết, tôi nên kiếm tiền bằng cách nào?”
Mộc Uyển Du hỏi: “Có bằng cấp gì không?”
Diệp Quân lắc đầu.
Mộc Uyển Du lại hỏi: “Có tay nghề không?”
Diệp Quân lại lần nữa lắc đầu, tới nơi này, tất nhiên hắn không có tay nghề gì phù hợp.
Mộc Uyển Du trầm mặc hồi lâu mới nói: “Có thể chịu khổ được không?”
Diệp Quân gật đầu: “Tôi chịu khổ rất giỏi”.
Mộc Uyển Du bèn bảo: “Anh có thể tới công trường bê gạch”.
Diệp Quân thoáng ngạc nhiên: “Bê gạch?”
Mộc Uyển Du gật đầu: “Bê gạch, là một công việc tay chân rất khổ cực, rất mệt mỏi cho nên…”
Nói đến đó, cô ấy bỏ ngang, mắt liếc nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân im lặng.
Đi bê gạch?
Nếu thực sự không tìm được cách nào thì chỉ có thể đi bê gạch thôi.