Ông lão áo xám hiểu ý, quay đầu nhìn về phía Diệp Quân và Táng Cương cách đó không xa, bước nhanh đến trước mặt hai người, ánh mắt lạnh lùng, đồng thời, một khí tức cường đại bao trùm lấy Diệp Quân và Táng Cương, nhưng đúng lúc này, Táng Cương đang ngồi đột nhiên đứng dậy, sau đó dùng đao đâm vào ông lão áo xám.
Sắc mặt ông lão áo xám đột nhiên thay đổi, ông ta nhanh chóng vung tay áo lên.
Ầm!
Ánh sáng đỏ bộc phát ra, ông lão áo xám kia lùi lại vào thước, nhưng đúng lúc này, Táng Cương cách đó không xa đột nhiên nâng tay phải lên, muốn thi triển thuật Đề Đầu, lại bị Diệp Quân kéo tay lại.
Táng Cương nhìn Diệp Quân, Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Để ta nói lý lẽ với ông ta đã.”
Táng Cương thu tay về, bình tĩnh nói: “Vô ích thôi, rất nhiều người chỉ nguyện ý lý luận với kẻ mạnh, trong lòng ông ta, chúng ta đều là kẻ yếu, bọn họ sẽ không nói lý lẽ với kẻ yếu.”
Diệp Quân gật đầu: “Ngươi nói đúng, nhưng chúng ra vẫn phải lý luận một chút mới được, nếu bọn họ không muốn, vậy chúng ta sẽ ra tay.”
Táng Cương bóc tôm hùm ra, không nói gì.
Diệp Quân nhìn Táng Cương, chờ cô bé trả lời.
Táng Cương im lặng một lát, sau đó nói: “Được, ta nghe ngươi, nhưng mà, đạo lý ta chỉ nói một lần, chỉ một lần!”
Diệp Quân gật đầu: “Được!”
Vừa nói, hắn vừa nhìn về phía ông lão áo xám, lúc này, ông lão áo xám hiển nhiên nhận ra hai người trước mặt đều không phải người bình thường, làm gì có người bình thường nào dám giết người ở Tiên Bảo Các? Vì vậy, ông ta lập tức thu lại lòng khinh thường, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Quân và Táng Cương: “Các ngươi là ai?”
Diệp Quân nhìn ông lão áo xám: “Chúng ta tới đây để dùng bữa, nhưng người của ngươi vô cớ đuổi người đi, không chỉ vậy còn muốn ra tay, như vậy thật sự không hợp lý.”
Ông lão áo xám nhìn chằm chằm Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân lại nói: “Dù có vài nguyên nhân đặc biệt muốn yên tĩnh, Tiên Bảo Các cũng nên bồi thường, đền bù tổn thất cho khách, nhưng ta thấy Tiên Bảo Các lại ỷ mạnh hiếp yếu, giống như lời vị khách kia vừa nói, Tiên Bảo Các đây là ỷ vào tiệm lớn khinh khách,” hắn thản nhiên nhìn ông lão áo xám: “Hành động này của các ngươi thật sự là bôi nhọ Tiên Bảo Các.”
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên xông vào vài tên thị vệ Tiên Bảo Các.
Thấy người của mình đến, ông lão áo xám đột nhiên cảm thấy tự tin, nhìn Diệp Quân, mỉa mai: “Ngươi nói rất có lý, người không biết còn tưởng ngươi chính là chủ nhân của Tiên Bảo các đấy.”
Diệp Quân nhìn ông ta không nói gì, nhưng trong lòng thở dài, tuy rằng đã đoán trước nhưng vẫn hơi thất vọng, Tiên Bảo Các phát triển đến nay, có thể nói là gia nghiệp lớn, người bình thường quả thật là không chọc nổi, những quản sự này cũng có những ý nghĩ hơn người.
Đây là bệnh, phải trị!
Ông lão áo xám lại nói: “Tiên Bảo Các ta làm việc, chưa tới phiên một người ngoài như ngươi phán xét, hai người các ngươi giết trưởng lão Tiên Bảo Các, đây là tội lớn, bây giờ ta sẽ thay mặt Tiên Bảo Các bắt hai ngươi lại, nếu phản kháng, giết không tha.”
Vừa nói, ông ta vừa vung tay lên, mấy tên thị vệ bên cạnh ông ta lao về phía Diệp Quân và Táng Cương.
Thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Quân trầm xuống.
Hắn phát hiện, sau khi người bên dưới có quyền, rất dễ bành trướng, sau đó càng ngày càng không kiêng kỵ lạm dụng quyền.
Ngay lúc đám thị vệ chuẩn bị lao tới trước mặt Diệp Quân, Táng Cương đột nhiên tung ra một đòn!
Một tiếng rắc rắc vang lên, đầu mấy tên thị vệ đồng loạt bay ra ngoài.
Chỉ trong nháy mắt!
Đơn giản mà thô bạo!
Thấy cảnh này, sắc mặt ông lão áo xám đột nhiên thay đổi, ông ta liên tục lùi về phía sau, ông ta kinh hãi nhìn về phía Táng Cương, lắp bắp, mà bên kia, Trần U Đô thấy Táng Cương giết mấy tên thị vệ chỉ trong vài giây, trong mắt thoáng qua tia kinh ngạc.