Chúc Đào vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng chửi rủa giận dữ của người phụ nữ, Chúc Đào vội chạy ra ngoài.
Trong căn nhà đá.
Diệp Quân nhìn củ khoai tây trong tay, tuy không lớn lắm, nhưng hắn biết đây là thứ rất trân quý ở nơi này.
Diệp Quân không ăn mà nhắm mắt lại: “Tháp gia, cô cô váy trắng mong ta có thể thay đổi nơi này sao?”
Tiểu Tháp nói: “Ta chỉ có thể nói chuyện này chắc chắn không đơn giản như ngươi nghĩ, dù sao cũng là do cô cô ngươi yêu cầu, ngươi phải chuẩn bị tốt tâm lý”.
Diệp Quân gật đầu.
Hắn biết cô cô chắc sẽ không bảo hắn làm một việc đơn giản như vậy.
Mà lần này hắn cũng không thể không lo ngại gì giống lần trước, phải đi từng bước thật cẩn thận.
Nói đơn giản là phải thận trọng một chút.
Dù sao bây giờ hắn không phải đang ở vũ trụ Quan Huyên.
Lúc này bụng hắn lại kêu.
Diệp Quân không suy nghĩ nữa, bóc khoai tây ra, nhưng hắn không ăn hết mà chừa lại một nửa.
Sau khi cất một nửa khoai tây còn lại đi, hắn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đi vào mộng đẹp.
Mấy ngày tiếp theo, hắn nhờ Chúc Đào lén tiếp tế nên mới miễn cưỡng không bị đói chết, năm ngày sau, vết thương của hắn đã gần khỏi hẳn.
Sau khi vết thương lành hẳn, Diệp Quân rời khỏi căn nhà đá tối tăm ẩm ướt, vốn dĩ hắn muốn hít thở không khí trong lành, nhưng vừa ra khỏi căn nhà đá, một mùi tanh nồng xộc vào.
Diệp Quân nhìn xung quanh, lúc này xung quanh có hàng ngàn ngôi nhà bằng đá như thế, mỗi căn nhà đều rất gần nhau, vệ sinh ở khu vực này cực kỳ kém, nhất là hôm qua trời vừa mưa, khắp nơi đều có nước và rác, không khí thật đầy những mùi tanh hôi.
Diệp Quân nhíu mày.
Môi trường sống thế này thì người có bình thường cỡ nào cũng dễ có vấn đề, huống gì những người sống ở đây đều là những người bình thường có thể chất rất yếu.
Diệp Quân đi ra ngoài, đi được một lúc lâu mới ra khỏi khu vực này, thế nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, hắn lại sửng sốt.
Môi trường bên ngoài càng tệ hơn.
Xung quanh khu vực sinh sống toàn là màu đen, mùi hôi ở nơi đó còn gai mũi hơn mùi hôi bốc ra từ khu dân cư.
Bầu trời là một màu đỏ thẫm, nước mưa cũng có tính axit.
So với bên ngoài, môi trường khu vực sinh sống tốt hơn khá nhiều.
Diệp Quân khẽ nói: “Tháp gia, đây là tinh cầu sắp bị hủy diệt”.
Tiểu Tháp nói: “Ngoài Tiểu Bạch thì không ai có thể thay đổi nơi này cả”.
Diệp Quân im lặng không nói gì.
Một tinh cầu sắp bị hủy diệt…
Ngay lúc Diệp Quân rơi vào trầm tư, mấy người Chúc Đào ở đằng xa vác theo cuốc và bao tải về.
Bên cạnh Chúc Đào có một người phụ nữ, khoảng chừng bốn mươi tuổi, nước da ngăm đen, mặc một chiếc quần vải rất thô, đã không còn nhìn ra được màu sắc ban đầu nữa.
Diệp Quân nghĩ người này là vợ của Chúc Đào, mọi người đều gọi cô ta là thím Khương.
Lúc nhìn thấy Diệp Quân, Chúc Đào cong môi cười, vẫy tay với hắn.
Sắc mặt thím Khương sa sầm.
Diệp Quân bước đến cười nói: “Đào huynh, để ta cầm giúp huynh”.
Nói rồi hắn tiện tay nhận lấy cái túi trong tay Chúc Đào.
Chúc Đào muốn từ chối, nhưng Diệp Quân đã vác bao tải lên vai, mặc dù tu vi của hắn vẫn chưa khôi phục nhưng vẫn còn chút sức lực.
Chúc Đào vẫn cảm thấy ngại, lúc này thím Khương ở một bên bỗng nói: “Ồ, vết thương đã lành rồi à”.
Diệp Quân nhìn thím Khương, cười nói: “Khoảng thời gian này nhờ có Đào huynh và thím Khương chăm sóc, sau này ta phát đạt nhất định sẽ báo đáp hai người”.
Chúc Đào cười nói: “Báo đáp gì chứ, đều là mấy…”
Thím Khương tiếp lời: “Không cần báo đáp đâu. Này, tính tình ta thẳng thắn, có gì nói đó, ta nói cho ngươi biết, ngươi ăn uống miễn phí ở nhà ta nhiều ngày như vậy, ta cũng không tính tiền của ngươi. Nhưng sau này ngươi không thể ăn uống miễn phí được nữa, một là ngươi tự rời khỏi đây, hai là đi đào mỏ đổi lấy thức ăn về”.