Diệp Quân cười nói: “Hy vọng một ngày nào đó có thể gặp lại”.
Ung Đế khẽ mỉm cười: “Nếu có duyên ắt sẽ gặp lại”.
Nói xong ông ta chắp tay lại, sau đó biến thành một luồng ánh sáng màu đen rồi biến mất ở tinh không.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn vào sâu trong tinh không, sau một lát hắn thu hồi ánh mắt, xoay người nhìn mọi người đang đứng trong sân, mỉm cười nói: “Chia tiền”.
Mọi người đều ngạc nhiên.
Diệp Quân lấy tất cả nhẫn không gian ra, hắn kiểm kê một lát, tổng cộng có năm mươi sáu vạn Tổ Mạch, ba vạn sáu ngàn viên tinh thể Vĩnh Hằng, ngoài ra còn có các loại thần bảo, pháp khí và công pháp…
Diệp Quân đương nhiên sẽ không độc chiếm một mình, hắn lấy một nửa Tổ Mạch và tinh thể Vĩnh Hằng ra phân chia cho mọi người, còn lại một số thần bảo, pháp khí và công pháp, vâng vâng… đều đưa ra hết cho mọi người tự chọn. Nếu có nhiều người nhìn trúng thì sẽ bán đấu giá tại chỗ, đấu giá thành công thì mọi người sẽ phân chia lại.
Vật quý giá nhất trong số đó chính là quyển ‘Chiêu Võ Kinh’ mà Chiêu Võ Đạo Đế để lại. Đây là thứ mà tất cả mọi người đều muốn có, bởi vì quyển công pháp này có thể giúp một người đạt đến cảnh giới Diệt Đạo.
Diệp Quân không bán đấu giá quyển ‘Chiêu Võ Kinh’ này, hắn sao chép lại thành mười bản rồi chia cho mọi người.
Mỗi người đều có được một quyển!
Mọi người ai nấy đều cười toe toét!
Thật sự chiếm được món lời lớn!
Đánh xong trận này, tất cả mọi người đều trở nên giàu có.
Thật ra, so với những của cải này, mọi người càng quan tâm đến sự thu mua lòng người Diệp Quân hơn, đầu tiên không nhắc đến thế lực của nhà Diệp Quân, chỉ riêng bản thân Diệp Quân đã là một kỳ tài hiếm có!
Thiên tài như vậy một khi đạt đến cảnh giới Khai Đạo, vậy hắn chắc chắn là sự tồn tại vô địch trong những người có cùng cảnh giới.
Có thêm ân tình như thế này, có thể coi là thêm một phần bảo đảm.
Đi trên con đường tu đạo vốn đã như đi trên một phiến băng mỏng, nguy hiểm không thể lường trước được, không ai biết phía trước sẽ gặp phải nguy hiểm gì, về sau nếu gặp một người không thể địch nổi, phần ân tình này có thể cứu mạng.
Sau này nói một câu: Ta quen biết cậu Diệp, có lẽ có thể tung hoành ngang dọc khắp Chư Thiên Vạn Giới.
Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt mọi người lập tức trở nên rạng rỡ hơn.
Vui mừng nhất chắc chắn là Đại Chu, Diệp Quân và bọn họ không thể nói là ân tình, mà là người một nhà.
Sau này, cho dù là Đại Đạo hiện hữu cũng phải nể mặt mũi Đại Chu.
Đương nhiên, Hoàng Đế Đại Chu còn muốn nhiều hơn thế nữa. Trăng tròn tất khuyết, phồn thịnh tất suy, Đại Chu hiện nay đang ở thời kỳ đỉnh cao nhất, lúc này Đại Chu càng phải cẩn thận hơn nữa. Phải biết rằng họa từ kiêu ngạo mà ra, một khi Đại Chu ỷ vào Diệp Quân mà bắt đầu làm chuyện ác, vậy Đại Chu sẽ tự chuốc vào họa diệt vong.
Nghĩ như vậy nên Hoàng Đế Đại Chu quyết định sau khi trở về sẽ nghiêm túc thương nghị với Chu Phạn. Lập ra một số luật pháp để chủ động ràng buộc con dân của Đại Chu, đặc biệt là hoàng tộc Đại Chu.
Đồng thời, lần này sau khi trở về phải nhanh chóng để Đại Chu gia nhập thư viện Quan Huyên.
Trước đó, ông ta không tình nguyện cho lắm, dù sao Đại Chu cũng là vũ trụ có nền văn minh cấp bốn, mạnh hơn rất nhiều so với vũ trụ Quan Huyên. Nhưng sau khi trải qua trận chiến vừa rồi, ông ta hiểu rằng nếu Đại Chu có thể gia nhập thư viện Quan Huyên thì chính là may mắn của Đại Chu.