Một mảnh kiếm quang bỗng bùng nổ từ bên trong ánh sáng màu đỏ, Đông Lý Mạch lập tức lui về sau mấy chục trượng.
Khi gã vừa dừng lại thì một nhát kiếm nữa lại lao đến.
Tốc độ này còn nhanh hơn lúc nãy.
Đồng tử Đông Lý Mạch co rụt lại, gã giơ tay lên, ánh mắt bỗng lóe lên tia đỏ như máu.
Rầm!
Một luồng sáng màu đỏ nhạt bỗng cuộn trào ra từ trên người gã.
Vèo!
Kiếm của Diệp Quân lại bị chặn lại, không chỉ thế, lần này kiếm của hắn bị chấn động.
Thấy thế, ánh mắt Diệp Quân hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Tiểu Tháp bỗng nói: “Huyết mạch phong ma”.
Diệp Quân hơi hiếu kỳ: “Huyết mạch phong ma?”
Tiểu Tháp nói: “Đúng thế, là huyết mạch của Kiếm Chủ Nhân Gian năm đó, mặc dù Đông Lý Mạch chỉ đánh thức một chút thôi nhưng cũng rất mạnh rồi. Phải biết là huyết mạch phong ma này là thứ có thể ảnh hưởng đến tâm trí của con người”.
Lúc này sắc mặt Đông Lý Mạch ở đằng xa bỗng méo mó, gã nhìn Diệp Quân: “Đến đây nào”.
Nói rồi gã tiến đến trước một bước, sức mạnh huyết mạch nghiền ép Diệp Quân với tốc độ cực nhanh, thoáng chốc đã bao phủ lấy Diệp Quân.
Thế nhưng Diệp Quân lại không bị ảnh hưởng gì.
Đông Lý Mạch sửng sốt.
Diệp Quân thầm nói: “Tháp gia, tâm trí của ta vẫn rất bình thường”.
Tiểu Tháp không nói gì.
Diệp Quân nói tiếp: “Tháp gia, huyết mạch phong ma của Kiếm Chủ Nhân Gian… hình như chẳng ra sao cả. Ngươi xem này, ta không sao hết”.
Tiểu Tháp lặng thinh.
Mẹ nó chứ!
Đương nhiên ngươi sẽ chẳng có chuyện gì rồi.
Đông Lý Mạch chỉ có một sợi huyết mạch phong ma, còn cả người ngươi đều là huyết mạch phong ma đó.
Mặc dù vẫn chưa thức tỉnh nhưng đó cũng không phải là thứ huyết mạch nào cũng có thể trấn áp được ngươi.
Đông Lý Mạch đứng ở đằng xa sững sờ.
Không bị ảnh hưởng ư?
Bình thường gã đánh nhau với người khác, chỉ cần thi triển huyết mạch phong ma thì chắc chắn có thể áp bức được đối phương, hơn nữa còn có thể ảnh hưởng đến tâm trí đối phương.
Nhưng tên này lại chẳng bị sao cả?
Diệp Quân nhìn Đông Lý Mạch, hắn bỗng quay đầu lại nhìn, An Đạo Tân ở cách đó không xa định rời đi.
Thấy thế, Diệp Quân híp mắt.
Quên mất người phụ nữ này.
Cảm nhận được ánh mắt của Diệp Quân, An Đạo Tân lập tức quay sang nhìn hắn, cô ta nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Một vị tiên tổ của ta từng làm quan võ trong tổng viện thư viện Quan Huyên, nếu ngươi giết ta, ông ấy chắc chắn sẽ không…”
Một luồng kiếm quang bỗng xoẹt qua.
Vèo!
An Đạo Tân còn chưa nói hết câu, một thanh kiếm đã đâm vào giữa trán cô ta.
Ân Đạo Tân cứng đờ cả người.