Nhưng hắn cũng biết nước có thể đẩy thuyền, cũng có thể lật thuyền.
Nếu để mặc nội bộ thư viện tiếp tục mục nát như vậy thì chẳng bao lâu nữa khi mọi người nhìn thấy bức tượng của mình không phải là hành lễ mà là bỏ mặc.
Gánh nặng đường xa.
Diệp Quân dẫn Dương Dĩ An lên đỉnh núi, đi được một lúc, Dương Dĩ An cảm thấy hơi mệt, dù sao cô bé cũng không phải là người tu luyện.
Diệp Quân cười nói: “Ta cõng muội”.
Nói rồi hắn cõng Dương Dĩ An, sau đó tiếp tục đi lên phía trên.
Lúc đến giữa sườn núi, từ nơi này nhìn xuống, tầm mắt mở rộng nhìn đến tận chân trời.
Dương Dĩ An khẽ nói: “Nghe nói kiếm tu có thể ngự kiếm bay đi, đúng không?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Dương Dĩ An nói: “Đợi sau khi huynh trở thành kiếm tu, huynh dẫn ta ngự kiếm, được không?”
Diệp Quân cười nói: “Được”.
Dương Dĩ An nhìn hắn, khẽ gật đầu: “Ừ”.
Chẳng mấy chốc Diệp Quân đã đến tầng mây, tầng mây khá dày như bông, Dương Dĩ An cực kỳ phấn khích và tò mò.
Diệp Quân tiếp tục đi lên, ước chừng nửa giờ sau, hắn xuyên qua biển mây đi đến đỉnh núi, đập vào là một cánh cửa núi cực kỳ hung vĩ, cánh cổng núi được hai cột đá cực lớn chống đỡ, hai cột đá đó chắc phải hơn mười người mới ôm hết được, phía trên cánh cổng núi có hai chữ lớn khí phách cường đại: Kiếm Tông.
Chữ sắc bén như kiếm.
Dương Dĩ An nói: “Khí phách thật đấy”.
Diệp Quân cười nói: “Đúng thế”.
Nói rồi hắn kéo Dương Dĩ An đi đến chỗ cánh cổng núi.
Sau khi vào cổng núi là một con đường đá xanh rộng một trăm mét, con đường đá xanh trải dài lên phía trên, cuối cùng là một đại điện uy nghiêm.
Lúc này một tiếng kiếm bỗng vang lên trên đỉnh đầu mọi người, mọi người vội ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một tia kiếm quang xẹt qua bầu trời, để lại một vệt dài trên bầu trời…
“Ôi!”
Xung quanh có người ngạc nhiên thốt lên.
Mọi người đều lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ.
Ngự kiếm bay đi!
Kiếm tu đã lĩnh hội kiếm ý mới có thể làm được, hơn nữa cũng phải có kiếm kỹ chuyên môn, loại kiếm kỹ này chỉ có một số ít tông môn và thế gia mới có, người bình thường không thể tiếp xúc được.
Dương Dĩ An nhìn bầu trời, mặt đầy ngưỡng mộ: “Lợi hại quá”.
Diệp Quân cười nói: “Đợi ta học được, ta dẫn muội bay đi, chỉ cần một chút thôi là chúng ta có thể quay về thành Thanh Châu rồi”.
Dương Dĩ An nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân tiếp tục đi về phía trước, chẳng bao lâu sau hắn đã đến đại điện đó, vừa định bước vào, một kiếm tu thiếu niên bỗng ngăn hắn lại: “Vị huynh đệ này, xin dừng bước”.
Diệp Quân nhìn thiếu niên kiếm tu, thiếu niên kiếm tu nhìn hắn và Dương Dĩ An: “Hai người đều muốn tham gia thử thách sơ cấp này sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Thiếu niên kiếm tu lắc đầu: “Cảnh giới của ngươi quá thấp, không phù hợp. Còn tiểu cô nương này, cô bé cũng không phải người tu luyện, không thể tham gia cuộc khảo sát lần này”.
Diệp Quân lặng thinh.
Thiếu niên kiếm tu lại nói: “Tuy rằng khảo sát này chỉ là một cuộc thi sơ cấp nhưng cũng rất nguy hiểm. Huynh đệ, ngươi chỉ có thân xác cấp chín, không thể chịu nổi, vì sự an toàn của ngươi, mời quay về”.
Diệp Quân nói: “Có thể miễn cưỡng tham gia không?”
Thiếu niên kiếm tu lắc đầu: “Không được, đây là quy định”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó cười nói: “Ta hiểu rồi”.
Nói rồi hắn kéo Dương Dĩ An đi sang bên cạnh.
Thiếu niên kiếm tu hơi ngờ vực nhưng sau đó như nghĩ đến điều gì, y nhíu lại, do dự một chút, sau đó nhìn một kiếm tu thiếu niên cách đó không xa: “Thôi Thư, giúp ta một lát”.
Thiếu niên kiếm tu đằng sau hơi khó hiểu: “Kỳ Thương, ngươi muốn làm gì?”
Kỳ Thương không quay đầu lại nói: “E là vị huynh đệ lúc nãy định kích động làm gì đó, ta đi xem thử…”
Thiếu niên kiếm tu tên Thôi Thư nói: “Xem cái con khỉ! Từ bỏ việc giúp đỡ đi, hãy tôn trọng vận mệnh của người khác...”