Diệp Quân đột nhiên quay người nhìn Lăng Lịch: "Quỳ xuống!"
Thụp!
Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy hai chân Lăng Lịch mềm nhũn quỳ xuống, không gian liền bị cái quỳ của anh ta làm cho lõm xuống.
Khoảnh khắc này, tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt, lần lượt nhìn Diệp Quân cách đó không xa, như đang nhìn một con quỷ.
Vô Vân Tại và Ngưỡng Tăng cũng ngạc nhiên nhìn Diệp Quân.
Còn Nam Thiếu thì nheo mắt lại, trong lòng cảnh giác.
Nụ cười trên mặt Thác Cổ Lâm lúc này cũng biến mất, không chỉ có ông ta mà những người xung quanh còn đang cười nhạo cũng lần lượt im miệng, biểu cảm ngưng trọng.
Thực lực của Lăng Lịch không hề yếu, gần với phá thần.
Nhưng bây giờ, bị một câu nói của người khác mà quỳ xuống?
Người đàn ông mặc áo choàng đen trước mặt rốt cục là thần thánh phương nào?
Mà lúc này Lăng Lịch hoàn toàn ngây ra. Anh ta thậm chí còn không nhận ra mình đã quỳ xuống như thế nào. Điều đáng sợ nhất là anh ta quỳ xuống mà không có bất kỳ sự phản kháng nào. Lúc này anh ta mới định thần lại, vừa rồi có một khoảnh khắc, có một sức mạnh vượt xa đại đạo của anh ta trực tiếp trấn áp anh ta!
Đại đạo trấn áp!
Hơn nữa, đại đạo trấn áp này là một phương thức đặc biệt đè lên người anh ta, cảm giác như anh ta và đối phương không ở cùng một thời không, đối phương dường như đã áp chế anh ta vào một thời điểm nào đó trong tương lai, mới khiến anh ta không kịp phản ứng mà quỳ xuống.
Anh ta muốn đứng dậy, nhưng lại kinh hãi phát hiện mình căn bản không thể đứng dậy. Đại đạo đó như hàng triệu ngọn núi đè lên anh ta, đến ý nghĩ phản kháng anh ta cũng không có được.
Lúc này, anh ta thực sự hoảng sợ.
Anh ta biết rằng mình đã gặp một người giả vờ yếu đuối rồi.
Anh ta nhìn Diệp Quân, lúc này, anh ta không dám cứng miệng, lúc này mà còn cứng miệng, chắc chắn là muốn chết. Cứ ngoan ngoãn quỳ ở đây, tùy cơ ứng biến.
Thác Cổ Nguyên và Tiêu Nguyên Khởi lúc này cũng kinh ngạc nhìn Diệp Quân. Họ không biết thực lực của Diệp Quân lại... kinh khủng như vậy!
Vị huynh đệ này là giả vờ yếu đuối à!
Chỉ có anh huynh muội Mộ Tinh Hà là bình tĩnh nhất. Phải biết, cả đám người yêu nghiệt trẻ tuổi của văn minh Quần Tinh bọn họ bao vây tấn công Diệp Quân cũng không đánh lại được.
Vị đại ca này là phá vòng giả!
Ngoại trừ mấy người yêu nghiệt nhất trong thế hệ trẻ của năm nền văn minh tối cao, anh ta cảm thấy rằng rất ít người trong thế hệ trẻ có thể đánh bại được đại ca này.
"Ngươi rốt cục là ai!"
Đúng vào lúc này, Thác Cổ Lâm ở cách đó không xa đột nhiên lên tiếng, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Quân, thực lực mà Diệp Quân thể hiện vượt xa dự liệu của ông ta, mà điều khiến ông ta lo lắng nhất là lúc này ông ta mới nhận ra rằng ông ta thậm chí không thể nhìn thấu cảnh giới của Diệp Quân.
Điều này khiến ông ta nhận ra có điều gì đó không ổn, trên thế giới này luôn có một số người có khẩu vị khác thường, thích giả vờ yếu đuối. Đương nhiên, ông ta cũng chỉ là thận trọng một chút, chứ không hề lo sợ, bởi vì ngoại trừ năm nền văn minh tối cao, những người mà Thác Cổ tộc không thể đắc tội… cũng chẳng có mấy người, mà người đàn ông mặc áo choàng đen trước mặt hiển nhiên không phải là một trong những người đó.
Diệp Quân không thèm để ý đến Thác Cổ Lâm, mà quay lại nhìn đám người Mộ Tinh Hà, “Chúng ta đi thôi!”
Đi?
Đám người Mộ Tinh Hà đều ngây ra.
Diệp Quân cười nói: "Đi thôi!"
Mộ Tinh Hà do dự một chút, sau đó nói: "Đại ca, cứ như vậy mà đi... không coi bọn họ là người sao?”
Mọi người: "..."
Diệp Quân gật đầu, cười nói: "Không thì ngươi muốn đi như nào?"
Mộ Tinh Hà liếc nhìn đám người tụ tập ở đằng xa, không nói gì.
Diệp Quan ngẩng đầu liếc mắt nhìn đám người tụ tập ở nơi xa, khẽ mỉm cười: "Ai ra tay, người đấy chết."
Vừa nói, hắn vừa dừng lại một chút, rồi lại nói: "Không đùa."
Mọi người: "......"