Tần tộc bị tiêu diệt, Mục tộc đầu hàng khiến toàn bộ Thập Hoang đều hoảng sợ.
Chỉ trong một ngày đã có một tộc bị tiêu diệt, một tộc đầu hàng.
Một bầu không khí đáng sợ bao phủ khắp Thập Hoang, khiến Thập Hoang vốn yên bình nhiều năm run sợ không thôi.
Nguyên tộc.
Trong điện, một đám cao thủ của Nguyên tộc đều góp mặt đông đủ.
Dẫn đầu là tộc trưởng Nguyên Trấn của Nguyên tộc. Sắc mặt ông ta sa sầm như bóng đêm, lúc này vẻ mặt của các cao thủ khác trong tộc cũng trắng bệch, lo sợ không yên.
Vốn dĩ, sức mạnh linh hồn của tiên tổ chính là át chủ bài lớn nhất để họ dựa vào. Cũng vì có nó, họ mới định cò kè mặc cả với Diệp Quân, tốt nhất là có thể lấy được đế nguyên. Nhưng giờ, chiến tướng đồng đen thần bí trong tay của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu thế mà lại có thể tiêu diệt linh hồn Đại Đế!
Vốn liếng lớn nhất để họ dựa vào đã không còn nữa! Phải làm sao bây giờ?
Nhưng vào lúc này, có một trưởng lão của Nguyên tộc bỗng nhiên bước ra nhỏ giọng than: “Chỉ có thể đầu hàng thôi”.
Chỉ có thể hàng!
Mọi người nghe vậy thì vẻ mặt phức tạp, không ai đứng ra cãi lại.
Đánh?
Hoàn toàn đánh không lại!
Đến giờ phút này, họ mới hiểu được rằng nay Nguyên tộc đã đi tới bước đường cùng.
Trong điện, chúng trưởng lão đều nhìn về phía Nguyên Trấn. Nguyên Trấn im lặng một lúc rồi thở dài: “Vậy đầu hàng đi!'
Tuy không cam lòng, nhưng ông ta biết rõ nếu Nguyên tộc không đầu hàng thì chắc chắn sẽ bị tiêu diệt!
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu cũng không phải hạng hiền lành gì.
Thần Tông.
Lúc này trong Thần Tông, Thần Ung cũng triệu tập tất cả các cao thủ trong tông. Đại điện yên tĩnh như chết, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở.
Mọi người mặt mày nghiêm nghị, không khí cực kỳ áp lực.
Thần Ung bỗng nhiên đứng dậy, các cao thủ Thần Tông thấy thế trái tim chợt nhảy lên tận cổ, cả người căng cứng.
Trong mắt Thần Ung lóe lên vẻ phức tạp nói: “Đầu hàng đi”.
Đầu hàng đi!
Các cao thủ Thần Tông trong điện nghe vậy đều thở phào một hơi như trút được gánh nặng. Thực ra, họ rất sợ vị tông chủ nóng tính kia cứng đầu cứng cổ nói ra câu “không chết không ngừng”.
Nếu lựa chọn đánh, vậy chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, tự đâm đầu chịu chết.
Sau khi thấy thái độ của Thần Ung, bầu không khí trong điện mới trở nên thoải mái.
Trong mắt Thần Ung lại toát ra vẻ phức tạp, có hơi hối hận, song cũng không phải vì đầu hàng mà là do trong lòng ông ta biết rõ với thực lực hiện tại của Thần Tông thì hoàn toàn không thể chống cự lại vị Quân Đế kia. Điều ông ta hối hận là lúc trước không có quyết đoán được như Đạo Tông và Đế tộc, cũng chẳng nghĩ xa, rộng luộng như Đệ Nhất tộc.
Giờ đầu hàng thì đã vuột mất thời cơ mất rồi!
Hơn nữa, trong cuộc sống sau này, Thần Tông chắc chắn sẽ bị những gia tộc và Đạo Tông bỏ xa mấy con phố...
Bấy giờ, một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp đi đến bên cạnh Thần Ung nghiêm túc nói: “Ông nội, lúc trước ông nói định giới thiệu cho con một người chính là vị Quân Đế kia hả?”
Thần Ung gật đầu.
Cô ta bình tĩnh nói: “Giờ con đổi ý, con muốn đi gặp hắn”.
Thần Ung lại lắc đầu: “Bỏ đi”.
Cô gái cau mày: “Sao, ông nội không tin con hả? Vẻ ngoài của con cũng không kém hơn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu kia, cô ta có thể con cũng...”
Thần Ung khẽ thở dài: “Đầu óc của vị Quân Đế kia rất kinh khủng, đừng nói con, ông nội cũng không phải đối thủ của hắn. Con đi tìm hắn quả thật là tiền mất tật mang. Vả lại, với cái đầu nhỏ của con, khỏi cần ba năm ngày thì đã bị hắn lừa cho quay lại đâm ông nội một nhát...”