Đạo sĩ Trương kể tiếp: “Cũng chính vì ở đây có khí tức Thần Nguyên nên cường giả ở các vũ trụ đỉnh cấp mới đến. Ngoài ra, còn có binh đoàn đánh thuê rất mạnh nữa, tốp ba đoàn này gồm binh đoàn Thổ Phỉ, Thức Thần và Ám Vô”.
Tiểu Tháp chợt lên tiếng.
Diệp Quân thầm hỏi: “Tháp gia biết à?”
Tiểu Tháp: “Chắc cùng tên”.
Diệp Quân gật đầu rồi hỏi đạo sĩ Trương: “Huynh kể về trấn Cửu Châu đi”.
Đạo sĩ Trương: “Trấn này là một vùng phúc địa, đương nhiên còn là phúc địa số một của vực Cửu Châu. Như ta đã nói, mọi người ở đây đều có vận khí lớn, nhờ đó mà họ được trời đất sủng ái, con đường tu hành luôn thuận lợi hơn người bình thường”.
Nói đến đây, y chợt nhìn sang Diệp Quân: “Vì cậu không có tu vi, nhưng phúc lại lớn nên mới được đưa đến đây đó”.
Diệp Quân: “Huynh nói lại về cách ra ngoài đi”.
Đạo sĩ Trương: “Muốn ra ngoài thì là chờ thêm hai năm nữa cho người bên ngoài vào chọn. Đến lúc đó, nếu cậu được chọn thì có thể ra ngoài rồi. Còn giờ cậu chỉ có thể chờ thôi. Ở đây cũng ổn lắm, có rất nhiều nơi có phong cảnh đẹp, nhất là đầm Tinh Nguyệt, đẹp miễn bàn luôn!”
Diệp Quân lắc đầu cười.
Bây giờ, hắn chẳng có hứng thú gì với nơi này cả, chỉ muốn nhanh chóng khôi phục tu vi thôi.
Đạo sĩ Trương chợt nói: “Cậu chưa có chỗ ở đâu nhỉ?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừm”.
Đạo sĩ Trương cười nói: “Đi, đến chỗ ta. Nhà ta vừa hay có hai phòng, mỗi tháng ta chỉ lấy cậu một tiên nguyên tinh thôi”.
Diệp Quân: “…”
Cứ thế, Diệp Quân đã đi theo đạo sĩ Trương về nhà y. Đó là một tiểu viện nối liền với năm, sáu tiểu viện khác. Tiểu viện của đạo sĩ Trương rất đơn sơ và cũ nát, trước cửa còn có đống rác to đùng. Trái lại, tiểu viện bên phải rất sạch sẽ, hơn nữa trông còn khang trang, tường và mặt đất đều được lát đá xanh mới, trên cửa còn có câu đối.
Diệp Quân đi vào trong tiểu viện với đạo sĩ Trương xong thì y chỉ vào căn phòng bên phải rồi nói: “Phòng đó của cậu”.
Diệp Quân gật đầu, hắn đi vào căn phòng ấy. Nhưng vừa vào đã không còn gì để nói thì phòng quá bẩn và chỉ có độc một chiếc giường.
Diệp Quân quay lại nhìn đạo sĩ Trương thì y cười nịnh nọt: “Hơi lộn xộn xíu, nhưng đã ra ngoài sống thì đừng cầu kỳ quá”.
Diệp Quân không nói gì mà bắt đầu dọn dẹp, vì có Tiểu Tháp nên loáng cái hắn đã dọn sạch phòng, đồng thời đổi một chiếc giường mới.
Sau khi dọn dẹp xong thì đã đêm, hắn đi ra sân thì không thấy đạo sĩ Trương đâu.
Diệp Quân ngồi trong sân ngắm bầu trời đầy sao.
Diệp Quân kiểm tra Táng Cương trong Tiểu Tháp thì thấy cô bé vẫn đang tu luyện. Dạo này, cô nhóc đã biến thành người cuồng tu luyện, nhất là với môn đầu thuật hình như được yêu thích nhất. Ngày nào cô bé cũng luyện vài trăm lần, vì không có ai đưa đầu cho luyện nên rừng cây trong Tiểu Tháp phải chịu nạn.
Tiểu Tháp: “Ngươi định ở lại đây chờ hai năm à?”
Diệp Quân: “Không, nhưng giờ còn cách nào khác đâu, nhưng ngươi đã hồi phục tu vi rồi đấy, có thể làm gì được không?”
Tiểu Tháp: “Có, nhưng muốn phá phong ấn ở đây thì không được”.
Diệp Quân lắc đầu: “Thế có khác vì mất hết tu vi đâu”.
Tiểu Tháp: “…”
“Này!”
Đúng lúc này chợt có một giọng nói vang lnee.
Diệp Quân ngoái lại nhìn thì thấy trên bức tường bên phải có một cô gái đang ngồi. Cô ấy khoảng 17, 18 tuổi, mắc váy dài hoa nhí, tóc thắt bím dài, gương mặt thì xinh đẹp.
Cô gái đang cầm một quả dưa vàng.
Cô ấy cắn một miếng rồi hỏi: “Ngươi là gì của tên đạo sĩ kia?”
Diệp Quân: “Khách trọ”.
Cô gái cười nói: “Xin chào, ta là Tả Nhạn, còn ngươi?”
Diệp Quân: “Diệp Quân”.
Cô gái bẻ một miếng dưa rồi ném cho Diệp Quân: “Mời nhé!”
Diệp Quân: “Cảm ơn”.
Nói rồi, hắn đưa miếng dưa lên miệng ăn, mùi vị rất ngon.
Cô gái: “Có đến đầm Tinh Nguyệt không?”
Diệp Quân nghĩ tới chuyện đạo sĩ Trương kể nên đáp: “Có”.
Tả Nhạn nhảy xuống nói: “Thế đi thôi!”
Sau đó, cả hai đã rời đi.
Trên đường, Tả Nhạn hỏi: “Sao ngươi lại đi theo tên đạo sĩ kia?”
Diệp Quân: “Y thì sao?”