Nghe Bàn Lăng nói xong, Bàn Kình trầm giọng nói: "Nhóc con, ta cảm thấy chuyện này ngươi xử lý hơi qua loa."
Bàn Lăng nhìn về phía Bàn Kình, Bàn Kình nhìn chằm chằm cô ta: "Cách làm của ngươi rất cẩn thận, đã giảm cho chúng ta giảm bớt một chút phiền toái, đặc biệt là giảm bớt phiền toái đến từ Sáng Thế Đạo Điện. Nhưng ngươi quên một điều rồi, hắn chính là người được cha ngươi đưa ra ngoài, cha ngươi có thực lực như thế nào? Tầm mắt ra sao? Người bình thường nào có thể lọt vào mắt ông ấy sao? Ông ấy đã đưa vị Diệp công tử này về, chứng tỏ vị Diệp công tử này chắc chắn không phải người bình thường!"
Bàn Lăng trầm giọng nói: "Ta biết, nhưng ta vẫn cảm thấy vì hắn mà đắc tội với Sáng Thế Đạo Điện thì không đáng!"
Bàn Kình khẽ lắc đầu: "Dù đáng giá hay không đáng giá thì chuyện này cũng không nên tùy tiện quyết định. Ngươi nên thông báo cho cha ngươi trước, để cha ngươi định đoạt. Dù sao hắn cũng là người cha ngươi đưa ra ngoài, hơn nữa vì để đưa hắn ra ngoài mà mất đi cơ hội đưa một người khác ra”.."
Bàn Lăng yên lặng không nói.
Bàn Kình tiếp tục nói: "Vả lại tỷ tỷ của hắn còn là Diệp An."
Nói đến đây, ông ta nhìn Bàn Lăng rồi cao giọng nói.
Sắc mặt Bàn Lăng vẫn bình tĩnh: "Không sao, nhà họ Bàn ta không cần dựa vào người khác."
Bàn Kình thấp giọng thở dài nói: "Nói có thể nói vậy nhưng làm thì không thể làm vậy được”.
Nói đến đây, ông ta không nói gì nữa.
Sau khi Bàn Kình đi, Bàn Lăng quay đầu nhìn về phía cửa sổ, bình tĩnh nói: "Sau này nhà họ Bàn sẽ phải cảm ơn quyết định này của ta."
Tháp Cửu Châu, mỗi ngày Diệp Quân đều giúp Táng Cương tu luyện bên trong Tiểu Tháp sau đó nấu mì gói cho cô bé ăn. Dĩ nhiên vì mì gói đã gần hết nên hắn thường xuyên đổi cách nấu cho cô bé ăn.
Bây giờ khẩu vị của Táng Cương đã cực kỳ kén chọn!
Dưới sự chỉ điểm của Diệp Quân, tu vi của Táng Cương cũng tăng mạnh. Thật ra chính Diệp Quân cũng bị hoảng sợ, bởi hắn phát hiện tu vi của Táng Cương tăng nhanh đến bất thường.
Diệp Quân hỏi: "Tháp gia, ngươi có cảm thấy tốc độ tu luyện của nhóc con này hơi bất thường không?"
Tiểu Tháp trả lời: "Cũng được."
Diệp Quân khẽ nhíu mày.
Tiểu Tháp lại nói: "Tháp gia ta đã từng thấy quá nhiều thiên tài. Có ông nội ngươi, có cha ngươi và còn vô số người nữa. Tốc độ tu luyện này mặc dù rất nhanh nhưng trong mắt ta thì thật ra cũng chỉ có vậy thôi."
Sắc mặt Diệp Quân tối sầm lại, Tháp gia này sao bỗng dưng ngầu thế.
Tiểu Tháp nói: "Tốc độ tu luyện của cô bé càng nhanh càng có lợi cho ta, bởi vì điều này đồng nghĩa với việc rất có thể cô bé sẽ nhớ lại gì đó."
Diệp Quân gật đầu.
Một lát sau, hắn rời khỏi Tiểu Tháp đi tìm Hách Liên Kỳ: "Kỳ cô nương, có tin tức gì của tỷ tỷ ta không?"
Hách Liên Kỳ lắc đầu: "Không có."
Sắc mặt Diệp Quân u ám.
Tỷ thật không đáng tin mà!
Hách Liên Kỳ cười nói: "Ngươi đừng lo lắng, cường giả của nhà họ Hách Liên ta đã tới đây. Vả lại Bát thúc ta cũng ở đây, có ông ấy, trừ phi cường giả cấp cao của Sáng Thế Đạo Điện đến. Nếu không, không ai làm gì được ngươi."
Diệp Quân lắc đầu cười đáp: "Lần này làm phiền các cô."
Hách Liên Kỳ nghiêm túc nói: "Diệp công tử, giữa chúng ta không nên nói lời giả tạo. Bây giờ bọn ta giúp đỡ ngươi là hy vọng có một ngày ngươi cũng có thể giúp đỡ bọn ta. Mọi người đều là bạn, giúp đỡ lẫn nhau, ngươi cảm thấy như vậy có ổn không?"
Diệp Quân nhìn Hách Liên Kỳ, cười nói: "Trước mắt đối với ta mà nói đây dĩ nhiên là một chuyện tốt, nhưng Kỳ cô nương, Sáng Thế Đạo Điện không phải một thế lực đơn giản đâu."