Đứng bên cạnh Hạo Thần chính là chủ nhân bút Đại Đạo.
Hạo Thần nói: "Cô ấy cũng được xem là người của giao giới Hư Chân của ta, cô ấy đã trở nên mạnh mẽ hơn, không có hại đối với giao giới Hư Chân của ta... Chẳng lẽ vận mệnh của ngươi còn không bằng một thiếu niên là kiếm tu à?"
Nghe được lời nói của Hạo Thần, lúc này một loại thần thức của thần mới được thu lại.
Cường giả của Thánh Vực và Huyết Vực lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Quân ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn vào chỗ sâu trên trời cao một cái, hắn liếc mắt nhìn nhau với Hạo Thần kia một cái, rồi lập tức thu hồi ánh mắt, tiếp tục bảo vệ Nguyệt Nhi đi đến giao giới Hư Chân trước.
Ở chỗ sâu trên trời cao, chủ nhân bút Đại Đạo nhìn thoáng qua Nguyệt Nhi và không nói gì.
Hạo Thần nói: "Cô ấy thuộc về loại tồn tại nào?"
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: "Được trời ưu ái! Nhưng mà đối với cô ấy thì cũng không chắc chắn hoàn toàn là phúc."
Hạo Thần quay đầu lại nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo, chủ nhân bút Đại Đạo nói: "Gặp may mắn như vậy, về sau nhất định có thiếu hụt..."
Dường như Hạo Thần hơi đăm chiêu.
Chủ nhân bút Đại Đạo thu hồi ánh mắt, ông ta ngẩng đầu nhìn về phía đạo phong ấn màu vàng kia: "Dùng thân thể để tế trận... Phải nói rằng vị đế chủ của nước Cổ Thần kia vẫn rất quyết đoán... Nhưng khiến ta cảm thấy hơi khó hiểu chính là bây giờ nước Cổ Thần đã tương đương với việc bị tiêu diệt, điều gì đã khiến cho hắn trở nên dứt khoát như vậy chứ? Chắc chắn là phải có nguyên nhân…"
Hạo Thần nói: "Ngươi có thể phá trận không?"
Chủ nhân bút Đại Đạo lắc đầu: "Phong ấn này không thể giải trừ được trong thời gian ngắn, mặc dù không thể để cho những cường giả ở cảnh giới 'thần' xuống dưới được, nhưng ta lại có thể làm cho những vị thần này lấy lại tự do ở đây..."
Hạo Thần nói: "Vậy cũng được."
Chủ nhân bút Đại Đạo mỉm cười và nói: "Nhưng vẫn cảm thấy hơi lo lắng về ngươi."
Hạo Thần nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo, chủ nhân bút Đại Đạo nói khẽ: "Đã chuẩn bị sẵn sàng rồi!"
Nói xong, ánh mắt của ông ta lại dừng lại trên người của Diệp Quân: "Tên khốn này cũng có nhiều âm mưu quỷ kế như cha của hắn... Chúng ta phải cẩn thận một chút mới được."
...
Bởi vì Hạo Thần đã lên tiếng, nên dọc đường đi không còn có 'thần' nào nhắm vào Nguyệt Nhi nữa, còn bên nước Cổ Thần, vì có Diệp Quân nên cường giả của nước Cổ Thần cũng không nhắm vào Nguyệt Nhi.
Cứ như vậy, chẳng mấy chốc, đoàn người đã đi đến lối vào của giao giới Hư Chân.
Lúc này, Diệp Quân dừng lại, hắn quay đầu lại nhìn về phía Nguyệt Nhi, mỉm cười và nói: "Ta chỉ có thể đưa cô tới đây."
Nguyệt Nhi nhìn hắn: "Cám ơn."
Diệp Quân cười và nói: "Chú ý giữ gìn sức khỏe."
Nói xong, hắn xoay người bước đi.
Nguyệt Nhi đột nhiên nói: "Chúng ta là... bạn bè à?"
Diệp Quân dừng bước, hắn gật đầu.
Nguyệt Nhi lại nói: "Chúng ta còn có thể gặp lại chứ?"
Diệp Quân mỉm cười và nói: "Cái này khó mà nói, nhưng nếu như có duyên, chúng ta hẳn là còn có thể gặp lại nhau."
Nói xong, hắn đã biến mất ở phía xa.
Nguyệt Nhi nhìn chằm chằm vào nơi xa cho đến khi đạo kiếm quang kia biến mất hoàn toàn, rồi cô ấy mới thu hồi ánh mắt, sau đó nhìn về phía Tần Liên: "Mẹ, chúng ta đi thôi!"
Tần Liên khẽ thở dài, bà ta cầm lấy tay của Nguyệt Nhi, bà ta biết, sau khi rời đi, Nguyệt Nhi sẽ không thể tự quyết định cuộc sống sau này của mình được nữa.
Trừ khi sức mạnh của cô ấy đã đạt đến một trình độ cực kỳ khủng bố, có thể đồng thời trấn áp được cả Huyêt Vực và Thánh Vực...
Chẳng mấy chốc, nhóm người Nguyệt Nhi tiến vào đất của giao giới Hư Chân.
Diệp Quân thì đi đến di tích cổ, Cổ Bàn đã tu luyện ở nơi này, đương nhiên là hắn không biết Cổ Bàn đang tu luyện tập cái gì, chỉ biết là bây giờ người kia đang làm long trời lở đất ở một khu vực đặc biệt.
Lúc này, ông lão áo trắng xuất hiện ở bên cạnh Diệp Quân, hắn nói: "Diệp công tử."