Trương Sùng Quang tham lam nhìn cô.
Cô trông rất tốt, tốt hơn nhiều so với trước đây, trong ánh mắt của cô gần như không tìm thấy một chút buồn bã nào của trước đây, như thể việc một người đàn ông tên Trương Sùng Quang từng tổn thương cô chưa từng tồn tại.
Trương Sùng Quang không khỏi vuổt ve chiếc nhẫn cưới.
Hoắc Tây đi thẳng vào phòng, tự vào phòng đồ uống pha cà phê cho mình. Cô không hỏi anh có muốn uống không, vì giữa họ không còn cần đến sự lịch sự này nữa.
Giữa tiếng máy pha cà phê quay, giọng nói khàn khàn của Trương Sùng Quang vang lên.
“Lúc ly hôn em không muốn thứ gì cả!”
“ở đây có bản thỏa thuận, ngoài việc chuyển nhượng 20% cố phần công ty của anh sang tên em… Em và các con có thể chuyển về căn biệt thự đó, bọn trẻ đã quen sống ở đó rồi”
Anh vừa dứt lời thì máy pha cà phê dừng lại.
Hoắc Tây nhấp một ngụm cà phê rồi chậm rãi bước đến ngồi đối diện anh. Đây có lẽ là lần đầu tiên sau nhiều tháng họ có thể ngồi bình tĩnh mặt đối mặt nói chuyện.
Hoắc Tây nhìn Trương Sùng Quang.
Cô không phải là một cô bé ngây thơ, cô biết rõ Trương Sùng Quang đang quan tâm cô.
Hai mươi phần trăm cổ phần trị giá hàng trăm tỷ đồng, nói cho là cho.
Dễ cầm thế à?
Điều anh muốn không gì khác hơn là con người cô, chỉ đơn giản là muốn cô hồi tâm chuyển ý, nhưng… gương vỡ khó lành.
Hoắc Tây khẽ cười, thẳng thừng từ chối: “Trong thỏa thuận ly hôn có ghi rõ, của ai người đó dùng, không ai lợi dụng ai, cũng không ai nợ ai cái gì… Về phần căn biệt thự đó, tôi không muốn, anh tiếp tục ở hay bán là tùy anh, nhưng tôi có vài món ở đó, khi nào có thời gian tôi sẽ đi lấy.”
Trương Sùng Quang hiểu rằng cô không muốn gặp anh.
Anh thấp giọng nói: “Trước tám giờ tối, anh không ở nhà.”
Hoắc Tây gật đầu: “Được, tôi sẽ dành chút thời gian đế lây.”
Nói xong, cô chuấn bị tiễn khách, nhưng Trương Sùng Quang lại không nỡ rời đi. Khó khăn lắm anh mới nhìn thấy cô, hiếm khi cô bằng lòng nói thêm vài câu với anh, mặc dù những lời này không phải ý của anh.
Hoắc Tây đứng dậy, thấy anh không có ý định rời đi.
Cô từ tổn nói: “Đã đến lúc tháo nhẫn cưới trên ngón áp út của Tống giám đốc Trương rồi, đế người ta hiểu lầm không tốt đâu.”
Trương Sùng Quang dùng ngón tay vuốt nhẹ chỗ đó.
Tự tay Hoắc Tây đeo cho anh, anh không thể tháo ra, cũng không nỡ tháo…
*
Chiều thứ sáu, Hoắc Táy tan làm sớm, đến biệt thự một chuyến.
Chiếc BMW màu trắng chậm rãi lái vào biệt thự, xe vừa dừng lại, người giúp việc chị Ngô vui vẻ đi tới: “Mợ về rồi.”
Nhưng sau đó chị ấy như nghĩ tới điều gì đó, lập tức đổi ý: “Từ nay về sau, tôi vẫn nên gọi cô là cô Hoắc.”
Hoắc Tây gật đầu: “Tôi lên lầu lấy đồ!”
Chị Ngô muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì, đành phải đưa mắt nhìn Hoắc Tây đi lên lầu.
Hoắc Tây không nấn ná, dứt khoát đi lên lầu, mở cửa phòng ngủ chính, nơi đây vẫn như cũ, ngay cả ảnh cưới của cô và Trương Sùng Quang vẫn còn treo trên đầu giường.
Cô không muốn nhìn thêm nữa, nhanh chóng bước vào phòng thay đồ.
Cô không mang theo đồ trang sức hay quần áo gì mà chỉ lấy giấy tờ chứng minh của mình và các con trong tủ bảo hiểm, đặc biệt là hộ chiếu rồi cho vào túi xách.
Hoắc Tây cầm đồ rời đi, nhưng khi đi ngang qua chiếc giường lớn, cô nhìn thấy ngọc lưu ly trên tủ đầu giường.
Cô dừng bước.
Ngầm nghĩ một chút, cô bước tới cầm nó lên, dùng ngón tay mảnh dẻ trắng nõn nhẹ nhàng xoay vài vòng, rồi mỉm cười tự giễu.
Lúc đó, cô để tâm nhưng bây giờ lại cảm thấy thật mỉa mai.
Hoắc Tây đặt ngọc lưu ly về chỗ cũ, xoay người rời đi, nhưng cô chưa kịp quay người thì đã bị đôi tay khỏe mạnh ôm chặt…
Cô cứng người, cố gắng đẩy ra.
Nhưng Trương Sùng Quang ôm rất chặt, anh ôm cô từ phía sau, nhẹ nhàng tựa mặt vào tấm lưng gầy gò của cô, thì thầm: “Hoắc Tây, thành thật xin lỗi! Thành thật xin lỗi!”
Hoắc Tây cười khấy: “Trương Sùng Quang, anh thấy thú vị không?”
Trương Sùng Quang nhịn không được sờ lên
mặt cô, anh biết mình hèn hạ, lừa cô quay lại.
Anh thực sự nhớ cô, rất muốn ôm cô.
Anh khẽ nói: “Em vẫn quan tâm đến anh, nếu không em sẽ không cầm ngọc lưu ly lên, Hoắc Tây… Cho anh một cơ hội, anh sẽ không làm em thất vọng nữa, chúng ta bắt đầu lại, được không?”
“Trương Sùng Quang, anh suy nghĩ nhiều rồi!”
Hoắc Tây không nhịn được đấy anh ra, cầm ngọc lưu ly quay đầu nhìn anh, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lùng: “Nếu thứ này còn làm cho anh hiểu lầm, tôi cũng không ngại nói cho anh biết, người như anh đụng vào khiến tôi cực kỳ buồn nôn. Mỗi một giây phút tôi tiếp xúc với anh cũng đều do tôi cố gắng nhẫn nhịn.”
Trương Sùng Quang quên cả thở.
Dưới ánh mắt đau lòng của anh, Hoắc Tây nâng chiếc ngọc lưu do chính mình làm lên…
Cô thả tay ra.
Những làn sóng ngũ sắc đó vỡtung khắp mặt đất.
Trương Sùng Quang hoảng hốt nhìn, nhưng Hoắc Tây đã lùi lại một bước, đi về phía cửa phòng ngủ.
Đợi đến khi anh hoàn hồn, anh lập tức đuổi theo xuống lầu.
Trong phòng khách, anh đuổi kịp cô, nắm lấy tay cô, dáng vẻ khiêm nhường: “Hoắc Tây, đừng đi!”
Hoắc Tây giãy khỏi tay anh, rất bình tĩnh nói: “Trương Sùng Quang, những gì cần nói cũng đã nói hết, giấy chứng nhận cũng nhận rồi… Ngoài việc có hai đứa con chung, chúng ta không có gì khác! Mấy việc đó… Tôi sẽ quên hết, anh cũng nên quên đi!”
Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ là một người thích dây dưa.
Nhưng đổi với Trương Sùng Quang, cô đã phá bỏ nguyên tắc của mình, liên tục nhượng bộ, đế rồi hôm nay rơi vào kết cục như thế này. Cô sẽ không nghe thêm lời nào từ anh, cũng sẽ không còn bị anh lay động nữa.
Lúc trước, cô đã xem hình ảnh anh và Tống Vận hôn nhau không biết bao nhiêu lần.
Cô đã quyết định cắt đứt quan hệ với Trương Sùng Quang, không liên quan gì đến anh nữa.
Hoắc Tây cũng đã rời đi.
Trương Sùng Quang đứng trong phòng khách, nghe thấy tiếng ô tô khởi động bên ngoài, anh cho rằng Hoắc Tây dường như đã trở lại là Hoắc Tây trước đây, khiến mọi người phải ngưỡng mộ, không kìm lòng được mà muốn lại gần.
Mà anh, dường như đã trở lại là Trương Sùng Quang ngày xưa.
Hóa ra nếu không có Hoắc Tây thì anh chẳng còn gì cả.
Thậm chí anh cũng không còn là Trương Sùng Quang nữa!
Sau khi Hoắc Tây đi rồi, người giúp việc cũng không dám tới gần, Trương Sùng Quang không ăn cơm mà chỉ lên lầu, đi vào phòng ngủ, đi đến phòng thay đồ, mở cửa tủ ra, nhìn thấy quần áo xếp ngay ngắn bên trong, rồi lại nhìn những món trang sức cô thường đeo, tất cả đều ở đó.
Hoắc Tây không lấy quần áo hay đồ trang sức nào, cô cũng không muốn bất cứ thứ gì liên quan đến anh, chắc hẳn là cô cảm thấy buồn nôn!
Đến cả… ngọc lưu ly cô làm cho anh cũng rớt tan nát.
Trương Sùng Quang ngồi xổm, nhặt những mảnh thủy tinh vỡ lên, lòng bàn tay bị đâm chảy máu đầm đìa nhưnq anh lai khônq thấy đau…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK