Lục Huân có chút ngại ngùng.
Chuyện nam nữa, nước chảy thành sông là tốt nhất, Lục Thước nói thẳng ra như vậy cô thật sự có chút không quen, vì thế có chút ý giả vờ chối từ.
Sao Lục Thước không biết.
Một tay mở cửa xa, rất yêu thương bế cô xuống xe, áo khoác của cậu còn chưa khoác lên cứ như vậy bế cô vào thang máy lên lầu.
Lục Huân mặc áo lông màu trắng rộng rãi, giống như chú thỏ co rúc trong lòng cậu.
Vừa dễ thương vừa ngoan.
Đến thang máy, Lục Thước có chút không nhịn được, hôn vào đầu mũi nhỏ của cô.
Yêu không rời được.
Cánh mũi của Lục Huân run nhẹ, gọi anh một tiếng: “Lục Thước.”
Lục Thước không lên tiếng, cậu cứ như vậy nhìn cô chằm chằm, ánh mắt dịu dàng.
Thang máy ting một tiếng mở ra…
Bên ngoài có người, là chủ của đối diện.
Người đó rất bất ngờ nhìn chằm chằm bọn
họ, một hồi lâu mới chào hỏi: “Anh Lục, rất lâu không thấy hai người rồi!”
Lục Thước mỉm cười: “Đúng vậy! Khoảng thời gian trước về quê một chuyến! ô… Đây là vợ của tôi, chúng tôi kết hôn rồi!”
Người đó bất ngờ hơn, lúc trước còn tưởng rằng bọn họ chia tay chứ.
Anh ta nhanh chóng nói chúc mừng.
Lục Thước lại nói chuyện phiếm mấy câu, trong đó lúc đó vẫn luôn không bỏ Lục Huân xuống, Lục Huân khá ngượng nhưng cô cũng không thích hợp xuống, cái ôm của Lục Huân quá ấm áp.
Cậu lại đẹp trai, cô thích cậu bế.
Lục Thước một tay mở cửa, bế cô gái của cậu vào nhà.
Trong căn hộ đầy hoa hồng, từ phòng khách đến phòng ngủ đều vậy… Trên ga giường màu đen để một hộp Tiffany, bên trên có một cành cây hoa hồng dài.
Trong hoa hồng là một chiếc nhẫn kim cương.
Môi của Lục Huân run rấy, cô đã làm bà Lục nhỏ, nhưng cồ thật sự không biết cô có thế được nhiều như vậy.
Lục Thước cầm chiếc nhẫn đó lên.
Cậu cúi đầu nhìn chăm chú Lục Huân, không có chữ nghĩa nào chỉ là nhẹ nhàng đặt chiếc nhẫn vào ngón tay của Lục Huân.
Bọn họ im lặng rất lâu.
Cuối cùng Lục Thước ôm cô vào lòng, trước là dịu dàng hôn cô sau đó nụ hôn này trở nên dữ dội.
“Lục Thước.”
Cô bất lực gọi tên cậu, giọng nói hơi run.
Lục Thước nhẹ nhàng vén váy cô ra, bên trong là một bộ ren, ánh lên cơ thế của cô gái trẻ, trơn bóng động lòng người.
Lục Huân rất căng thẳng.
Cho dù động tác của Lục Thước rất nhẹ nhàng, nhưng đối với Lục Huân đã gian nan giống như dao cùn vậy.
Ánh mắt của cậu có chút nóng bỏng, hoàn toàn là ánh mắt người đàn ông nhìn người phụ nữ.
Cậu ngồi ở mép giường, Lục Huân bị cậu lên ởtrên chân.
Nước da trắng dán chặt trên quần tây màu xám của cậu, lộ ra vẻ uỷ mị, Lục Huân nhỏ tiếng gọi anh Lục Thước, anh ừm một tiếng mở lấy bộ đồ ngủ ren từ trong hộp ra.
Đây là đêm tân hôn của bọn họ.
Cậu không cho cô mặc cái khác, cơ thể trắng ngần đó chỉ mặc chất liệu tơ ren mềm mại, dường như lại che hết toàn bộ nhưng lại gần như không che được gì, cô ngại ngùng che cơ thế lại.
Lục Thước cúi đầu, hôn cô cách lớp áo.
Vật nhỏ Lục Huân ngại ngùng như thế, mặt nhỏ của cô bất lực dựa vào vai cậu, mặc cho cậu muốn làm gì, nhưng Lục Thước chê không đủ, cậu muốn cô cũng như thế với bản thân.
“Lục Thước!”
Cánh mũi của Lục Huân hơi run, cô vừa sợ hãi vừa mong chờ.
Bọn họ là lần đầu của nhau, tất cả kinh nghiệm bọn họ có đều cho đổi phương, tất cả đều mới lạ và kích thích…
Giọng nói của Lục Thước khàn khàn: “Anh đi tắt đèn.”
Đèn tắt đi, vật nhỏ đó to gan hơn rất nhiều, cô là vợ của Lục Thước, cô có thể làm tất cả mọi việc ở trên người của cậu, Lục Thước sờ mặt nhỏ của cô thở dốc vô cùng.
Tình đến lúc nồng nàn, Lục Thước mở đèn…
Lục Huân trốn ở trong lòng cậu.
Cậu quá hư rồi! Rõ ràng nói là tắt đèn!
Lục Thước tì vào môi cô hôn, giọng nói cũng khàn đặc: “Tiếu Huân, anh muốn nhìn thấy em.”
Lục Huân vẫn ngại ngùng, nhưng cô đồng ý khiến cậu vui.
Cô ôm cổ của cậu hôn, cho dù có ngại ngùng cò cũng chủ động yêu cậu. Lục Thước ôm eo nhỏ của cô vừa hôn vừa dỗ dành cô làm…
Mọi thứ kết thúc đã là ba giờ sáng.
Lục Thước còn chưa đủ.
Nhưng Lục Huân không chịu được nữa, gọi mấy tiếng anh trai cậu mới miễn cưỡng bỏ qua.
“Bế em đi tắm?”Giọng nói của cậu khàn.
Lục Huân mệt rồi, cô không chịu đi cứ muốn nằm ở trong lòng cậu, muốn nói chuyện với cậu.
Lục Thước cười nhẹ ôm cô vợ nhỏ tân hôn nói những chuyện khi đi du học, nói một chút thì cô ghen hỏi cậu ở nước ngoài có bạn gái không.
Lục Thước nhéo mũi nhỏ của cậu, hỏi ngược lại:” Anh có hay không, em không biết?”
Lục Huân đỏ mặt.
Vấn đề này bọn họ không thảo luận nữa, cô nằm ởtrong lòng cậu, nghe nhịp tim của cậu mà trong lòng vừa ngọt ngào vừa an yên, cô nhẹ nhàng chạm vào nhẫn kết hôn của mình nhỏ
tiếng nói: “Em là bà Lục rồi!”
Lục Thước cười cô: “Không chỉ có được người chồng, người bố hằng mong ước cũng có rồi.”
Lục Huân không cho cậu nói bậy.
Cô ôm cậu, cơ thể mềm mại lộn xộn ở trong lòng, Lục Thước sao có thể chịu được vì thê’ lại đè cô dỗ thêm một lần nữa, lần này kết thúc Lục Huân trực tiếp ngủ tiếp đi.
Lục Thước lại không buồn ngủ.
Trong lòng cậu có kích động lại có bình thản, là cảm giác nó không ra.
Cậu hôn cô gái trong lòng đi đến ban công ở bên ngoài hút điếu thuốc, cuối cùng về lại phòng ôm cô gái ngủ.
Buối sáng, Lục Thước dậy nấu cơm. Tài nấu nướng của Lục Thước không tồi, không chỉ bữa sáng còn chuấn bị cho Lục Huân bữa trưa.
Cơm chiên xúc xích.
Còn có một phần canh trứng đều đế ở trong tủ lạnh, cô muốn ăn thì hâm nóng lại là được.
Chuyện ở công ty Lục Thước nhiều không thế luôn ở cùng cô, nhưng cậu muốn ở riêng với cô, sau khi cậu rửa mặt lại ngồi ở mép giường nhéo nhẹ khuôn mặt cô gái.
Lục Huân tỉnh rồi.
Khuôn mặt trắng, tóc dài màu đen đầy gối, vẻ đẹp nói không ra.
Lục Thước khom lưng hôn môi cô, thấp giọng nói: “Ngủ thêm chút nữa! Buối trưa nhớ dậy ăn, anh đế trong tủ lạnh rồi, rảnh thì xuống xem tivi, những ngày này chúng ta đều ở đây.”
Sự thật là cậu đã chuẩn bị biệt thự.
Nhưng đang sửa chửa muốn dọn vào làm sao cũng phải nửa năm.
Nửa năm này cậu muốn ở đây với Lục Huân.
Lục Huân khá nghe lời cậu, cô lại không muốn gì hết nên đã ngoan ngoãn gật đầu.
Khi cậu sắp đi, cô lại đột nhiên kéo tay cậu lại.
“Làm sao vậy?”
Tối hôm qua thoải mái hoàn toàn, Lục Thước quả thật không cần quá ấm áp ôm người ở trong lòng dùng thảm quấn lại.
Lục Huân đưa cánh tay trắng ra, ôm lấy cố cậu.
Cô cắn môi nhỏ tiếng nói: “Tối hôm qua anh không dùng cái đó! Trước đó đều dùng!”
Lục Thước hiếu, cô sợ mang thai.
Lục Thước hôn cô: “Chúng ta là vợ chòng,
mang thai thì sinh, Tiểu Huân của chúng ta sẽ làm
II
mẹ.
Bởi vì cô mà cậu mâu thuẫn với nhà họ Tư, lúc này cô thật sự không muốn làm vướng chân cậu.
Lục Thước thấp giọng: “Có rồi thì sinh! Bận đi nữa cũng chăm sóc được!”
Lục Huân ừm một tiếng.
Sau đó chồng mới cưới của cô có chút không nghiêm túc, nhẹ nhàng sờ mặt cô hỏi cô như thế nào, có khác gì với lúc trước, Lục Huân đỏ mặt đáu chịu nói.
Cô đẩy cậu đi công ty.
Tay của Lục Thước lại đưa vào trong áo ngủ của cô, sờ nhẹ chút lầm bầm: “Như vậy cũng có cảm giác rồi? Buổi tối quay về đút em tiếp.”
Lục Huân dùng thả nhỏ quấn lấy bản thân, không chịu nói chuyện với cậu nữa.
Lục Thước tha cho cô, cười thấp đi nhà vệ sinh.
Chút nữa đi ra ôm cô cùng với thảm hôn rất lâu mới rời đi.
Cậu rời đi, Lục Huân từ trong chăn chui ra mặt đỏ lại có sự ngọt ngào nói không nên lời.
Thì ra đây chính là kết hôn!
Cô vui mừng lăn lộn ở trên giường, một lúc lại nhìn nhẫn ở trên tay, yêu không rời.
Ngay cả bữa trưa mà Lục Thước làm cho cô cũng ăn không còn hạt nào.
Buổi chiều năm giờ, Lục Thước gọi điện thoại cho cô nói chút nữa sẽ về nấu cơm cho cô.
Lục Huân lại cảm thấy cậu cực khố.
Cô nhỏ tiếng nói bản thân cũng biết nấu cơm, Lục Thước trái lại không ngăn cản cười nói đợi tài nấu nướng của bà Lục nhỏ.
Lục Huân nhìn thức ăn trong tủ lạnh không nhiều.
Cô cầm theo bóp tiền đến siêu thị gần đó cũng không xa chỉ khoảng năm phút đi bộ là tới.
Cô không biết nấu cơm nên chỉ mua nguyên liệu đơn giản nhất, chuẩn bị tra mạng đế vừa học vừa làm, không ngờ đợi cô đi đến dưới lầu lại nhìn thấy một chiếc xe đua màu đỏ.
Biển số xe có chút quen đi gần nhìn mới thấy là Tư An Nhiên.
Tư An Nhiên rõ ràng là từ công ty đến, trên người là bộ đồ công sở màu trắng, trông nho nhã phóng khoáng nhưng sắc mặt lại tiều tuy rõ ràng.
Bởi vì Lục Thước mà cô ấy ở công ty bị bao vây tứ phía.
vốn dĩ cô ấy là người thừa kế nhà họ Tư xem trọng nhất, nhưng bây giờ không chắc chắn nữa, gia tộc đã bắt đầu âm thầm bồi dưỡng thế hệ mới, Tư An Nhiên chắc chắn phải lật cục diện lại.
Cách duy nhất chính là thuyết phục Lục Thước tha cho nhà họ Tư.
Lục Thước bây giờ giống như một con chó điện, cứ cắn nhà họ Tư.
Tư thế đó địch thương mười nghìn, tự tốn thất tám nghìn.
Tư An Nhiên muốn bàn bạc với Lục Thước nhưng cậu không bắt máy của cô ấy cũng không chịu gặp cô ấy.
Cô ấy nghe nói Lục Huân ở đây nên đã tìm đến.
“Có thời gian nói chuyện không?” Tư An Nhiên nhìn túi trong tay Lục Huân, túi trong suốt không che được gì, thậm chí cô ấy còn nhìn thấy trong đó có một miếng thịt ba rọi.
Lục Thước thích như vậy sao?
Cô ấy ít nhiều xem thường Lục Huân.
Lục Huân cảm thấy không cần thiết nói chuyện.
Tư An Nhiên lại cản cô lại: “Lục Huân, cô cướp mất Lục Thước từ trong tay tòi không cần trao đổi sao?
Lục Huân mở to mắt.
Cô biết loại người như Tư An Nhiên lăn lộn trên thương trường làm, ăn tài ăn nói rất tốt, nhưng cô không ngờ mặt cô ấy cũng đau vậy mà đổi trắng thay đen.
Lục Huân nhỏ tiếng hỏi ngược lại: “Cơ hội đặt trước mắt cô, là cỏ không nắm chắc sao có thể trách người khác?
Tư An Nhiên:…
Cô ấy vậy mà một hồi lâu cũng không tìm ra lợi đế phản bác, có chút tức giận không ngờ tới Lục Huân lại đồng ý: “Đối diện có một tiệm cà phê, đi đến đó đi!”
Tư An Nhiên không có ý tốt: “Không mời tôi lên chơi sao?”
Lục Huân thành thật nói: “Cô khá xinh đẹp. Tôi không muốn dẫn người phụ nữ xinh đẹp về nhà, lỡ như dụ dỗ chồng tôi thì làm sao?
Tư An Nhiên lại bị cô chọc tức.
Cô ấy vào quán cà phê trước còn giận dữ gọi cho Lục Huân một ly cà phê đầy đường, nhưng Lục Huân không chịu uống cô nói phải chuấn bị mang thai.
Tư An Nhiên nhìn cái túi đựng thịt lại nhìn ly cà phê đó.
Trong lòng vô cùng khó chịu.
Cô thốt lên: “Nếu như Lục Thước thực sự yêu cô sẽ mời người giúp việc nấu cơm cho cô, cho cô đồ đẹp thức ăn ngon mà không phải để cô sống như một người phụ nữ của gia đình.”
Trong mắt Lục Huân khá đơn thuần: “Những thứ đó bố đã cho tôi rồi!”
Cô lại sợ Tư An Nhiên không hiểu, nhỏ tiếng nói: “Là bố của Lục Thước, bây giờ cũng là bố của tôi! Ông ấy tặng tôi biệt thự và rất nhiều tiền, nếu tôi không lầm thì cả đời này không cần làm việc cũng đủ dùng!”
Còn có thế mấy đứa nhỏ, đứa nào cũng trắng trẻo mập mạp.
Lời nói đơn thuần tốn thương nhất!
Tư An Nhiên nghe đến mặt trắng bệch.
Bố của Lục Thước cũng chính là chú Lục của cô ấy, cô ấy tường cho rằng ông ấy rất tán thưởng bản thân, cô ấy cũng từng đến nhà họ Lục làm khách, nhưng người đàn ông nho nhã đó lại chưa từng có thái độ rõ ràng.
Lục Huân nhìn mặt cô ấy trắng bệch, nhẹ giọng nói: “Cô Tư, cô không khỏe sao?”
Tư An Nhiên cắn răng, quyết định kích thích Lục Huân.
“Tôi mang thai rồi! Là con của Lục Thước!”
Lục Huân nhìn cô, Tư An Nhiên có cảm giác
thắng, cắn chết không buông: “Đúng, tôi mang thai rồi!”
Cô ấy đợi cô gái này khóc.
Lục Huân lắc đầu: “Cô nói dối! Nếu như Lục Thước thật sự đụng cô thì chứng tỏ anh ấy cũng thật sự thích cô, anh ấy sẽ không quay lại tìm tôi! Cò Tư cô luôn tự hào xuất thân cao quý, cô ở bên ngoài bôi nhọ xuất thân của tôi nhưng bây giờ cô không phải đang làm chuyện cô ghét với người cô ghét sao?”
Tư An Nhiên từ từ siết chặt ngón tay.
Chút nữa, cô ấy cười: “Cô gái đơn giản giống như cô lại có thể ở bên Lục Thước bao lâu?”
Cò ấy nhặt miếng thịt đó lên, vẻ mặt chê bai.
“Lục Thước cần một người kề vai sát cánh với anh ấy.”
Lục Huân cảm thấy tiếc miếng thịt này ngay lúc này miếng thịt đó bị người khác lấy đi.
Cô quay đầu lại nhìn.
Vậy mà lại là Lục Thước.
Người đó ăn mặc chỉnh tề, áo sơ mi trắng bên ngoài là áo khoác màu xám, trông rất lạnh lùng.
Lục Thước đặt miếng thịt vào trong túi,
Cậu nhìn Tư An Nhiên, cười lạnh: “Tôi thích
kiểu gì không cần cô Tư phiền lòng! Ngoài ra cho dù ngày nào cực kỳ nghèo khó tôi cũng sẽ không để cô ấy bỏ đi vì mưu sinh!
Đàn ông nhà họ Lục bọn họ đều bảo vệ phụ nữ.
Tiểu Huân có thế làm việc cô thích, nhưng kiếm tiền nuôi gia đình thì phải để đàn ông.
Còn về việc cô thích xuống bếp đó là thú vui của bọn họ.
Không liên quan gì đến người khác!
Toàn thân Tư An Nhiên run rẩy, cô nhìn Lục Thước quen thuộc cầm túi lên, một tay ôm Lục Huân đi ra ngoài..
Ánh mắt chiếu sau lưng cậu, cao quý như vậy!
Không nhìn kỹ thịt heo trong tay anh sao cũng không ngờ được, người đàn ông xuất thân như vậy lại đồng ý nấu cơm cho phụ nữ.
Tư An Nhiên đột nhiên hiểu Lục Thước mà cô nhìn thấy không phải Lục Thước thật sự.
Lục Thước đầy khói lửa ở trước mặt là cậu đồng ý cho Lục Huân thấy, cậu cũng chỉ đồng ý cho Lục Huân thấy… Đợi Tư An Nhiên hiểu thì đã lệ đầy mặt từ sớm.
Bên ngoài quán cà phê, Lục Thước bắt đầu mắng người.
“Sau này người lạ kêu em, không được đi nghe không?”
Lục Huân ngoan ngoãn gật đầu.
Lục Thước lại nhìn miếng thịt, nói: “Miếng thịt này hơi mỡ chút, sau này chuyện mua thịt phải kêu anh, biết không?”
Lục Huân lại ngoan ngoãn gật đầu.
Lục Thước mãn nguyện rồi!
Cậu sờ đầu cô, nói: “Chút nữa nấu khoai tây hầm thịt cho em, phải ăn thêm chén cơm nữa! Em không ăn đứa nhỏ cũng phải ăn!”
Lục Huân phản kháng: “Còn chưa có con mà!”
Lục Thước liếc cô một cái: “Em đang nghi ngờ năng lực của anh?”
Cô sao dám!
Lục Huân ngoan ngoãn theo cậu về nhà, qiốnq như cô vơ nhỏ vâv…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK