Nếu Hoắc Doãn Tư không nói, có lẽ cả đời này An Nhiên cũng sẽ không hỏi, nhưng không có người phụ nữ nào mà không quan tâm đến loại chuyện này.
Lúc này cậu lại thản nhiên nói, khiến cho An Nhiên đang tựa vào lưng vách thang máy ngẩng đầu nhìn về phía cậu, trong mắt còn có chút ngấn nước.
Hoắc Doãn Tư có thể nhìn ra được tâm tư của cô.
Cho dù mấy năm nay An Nhiên có trở thành dáng vẻ gì, năng lực có ra sao, khi ở trong vòng tay cậu bị cậu chơi đùa, cô vẫn sẽ luôn thành thật.
Cho dù là cơ thể hay là miệng.
Mặc dù Hoắc Doãn Tư đã động tình, nhưng do trong thang máy có giám sát, cho nên cậu vẫn phải kiềm chế một chút.
Cậu khẽ vuốt ve đôi môi đỏ mọng của cô rồi thì thầm: “Sao em lại nghĩ anh đã chạm vào người khác chứ? An Nhiên em để ý phải hay không?”
An Nhiên không trả lời cậu.
Cánh tay mảnh khảnh của cô trượt xuống dưới rồi im lặng ôm lấy cậu...
Khiến cho trái tim của Hoắc Doãn Tư có chút ươn ướt, cậu ôm nhẹ lấy cơ thể của An Nhiên, rồi bao bọc cô bên trong áo vest của mình, sau đó vẫn luôn giữ tư thế này cho đến khi cửa thang máy mở ra, cuối cùng mới ghé vào bên tai của cô thì thầm:
“Đừng trách anh, được không?"
An Nhiên ngửa đầu nhìn cậu.
Cửa thang máy mở ra rồi lại đóng lại, đóng lại rồi mở ra...
Một lúc lâu sau, cô mới mở miệng nói: "Vậy anh cũng đừng trách em! Chuyện đã qua chúng ta sẽ không nhắc đến nữa."
Hoắc Doãn Tư dùng đôi mắt đen trong trẻo nhìn chằm chằm vào cô.
An Nhiên vốn tưởng rằng cậu sẽ hôn mình, nhưng thật lâu sau, đối phương chỉ dùng trán chạm nhẹ vào cô một chút, sau đó kéo nhẹ cô ra khỏi thang máy.
Lúc trở về căn hộ lần nữa, tâm trạng cũng trở nên khác biệt.
Hoắc Doãn Tư bật đèn lên, ánh đèn vàng ấm áp tỏa ra một lượng nhiệt khiến căn phòng trở nên ấm áp, sau đó cậu lại quay đầu nhìn về phía An Nhiên nói: “Đi thay quần áo rồi ra ngoài ăn chút gì đi.”
An Nhiên muốn nói chính mình không đói bụng, nhưng cậu lại vòng tay qua eo gợi cảm của cô rồi nói nhỏ: “Buổi tối anh chưa ăn được nhiều, lát nữa em cùng anh ăn chút gì nhé.”
Cậu như thế, khiến An Nhiên sao chịu nổi, gương mặt cũng vì thế mà ửng đỏ.
Cô đi đến phòng khách nhưng lại bị đối phương kéo trở về: “Vào phòng ngủ chính đi! Để anh nhờ thư ký Nghiêm chuẩn bị quần áo cho em.”
An Nhiên bị cậu ôm vào lòng.
Kỳ thực cũng không có gì, chỉ là do cô không dám nhìn cậu mà thôi, cho nên đã cụp mắt xuống, môi run run: “Vẫn quá nhanh.”
“Nhanh cái gì cơ?”
Hoắc Doãn Tư dùng ngón tay thon dài của mình khẽ vuốt lên cánh môi của cô, sau đó rất nhẹ nhàng nói: “Lâm Hi đã lớn như vậy rồi!”
Sau đó cậu ghé sát vào tai của cô nói: “An Nhiên, chúng ta lại sinh thêm một đứa nữa đi?”
Cậu rất muốn có cả một nam một nữ, nhưng nếu là con trai… Cũng được.
Mặt An Nhiên càng nóng hơn, im lặng đẩy cậu ra: "Không phải là anh muốn đi ăn sao? Em đi thay quần áo và tẩy trang."
...
Khi họ đến phòng ngủ chính và bước vào phòng thay đồ thì mới phát hiện ra cách bố trí của căn phòng để quần áo đã thay đổi.
Mặc dù cô đã từng dọn dẹp nơi này, nhưng vốn dĩ không phải như thế, hai dãy tủ quần áo trước đó đã biến thành tủ góc hiện tại, mà cái này hẳn vì để đựng nhiều đồ hơn, hơn nữa đồ của nam nữ đã được ngăn cách, diện tích của nữ cũng lớn hơn một chút.
Trong lòng của An Nhiên trở nên căng thẳng, nhưng cô vẫn kéo nhẹ cửa tủ ra.
Chiếc tủ dài hơn bốn mét chứa đầy quần áo phụ nữ, từ quần áo cá nhân mặc hàng ngày cho đến những bộ vest, váy trang trọng hơn, phụ kiện cũng được để đầy mấy cái ngăn kéo lớn, trong đó có một chiếc đồng hồ khiến cô chú ý đến.
Đó là chiếc đồng hồ nữ Patek Philippe.
Kiểu dáng của nó giống như chiếc dành cho các cặp đôi mà Hoắc Doãn Tư đeo hồi đó, nhưng An Nhiên nhớ rõ là chiếc đồng hồ này không còn được bán trên thị trường nữa, bởi vì nó đã được cậu mua lại.
Trong lòng cô có nhiều cảm xúc lẫn lộn, sau đó lại nhìn xuống chiếc nhẫn ở giữa ngón tay mình, mà cái này cũng là tâm ý của cậu, nhưng An Nhiên không tìm ra được cảm giác kinh ngạc và hồi hộp như lúc đầu đó, cũng không phải là chuyện có liên quan đến việc yêu hay không mà có lẽ là do bản thân đã trải qua quá nhiều chuyện.
Cô không đeo thử chiếc đồng hồ kia mà nhẹ nhàng đặt nó trở lại.
Ở cửa, Hoắc Doãn Tư đứng đó.
Cậu cởi cà vạt ra rồi xắn tay áo sơ mi lên tận khuỷu tay, đồng thời để lộ bắp tay rắn chắc của chàng trai trẻ, từ đó tạo cho cậu vài phần giản dị và trưởng thành hơn.
Cậu cũng nhìn nó một lúc lâu, nhưng vẫn bước tới cầm chiếc đồng hồ kia lên.
"Không thích sao?"
"Đắt quá! Không thể mang đi làm được."
Hoắc Doãn Tư gõ nhẹ lên đầu cô một cái rồi cười nhạt một tiếng: "Luôn có cơ hội! Sau khi chúng ta kết hôn, mẹ anh chắc chắn sẽ đưa em đi dự rất nhiều bữa tiệc khác nhau... Đúng rồi, anh sẽ ở nhà chăm sóc Lâm Hi."
An Nhiên cũng cười theo: "Nhất định phải làm vậy sao?"
Cậu cúi đầu hôn lấy cô, thanh âm có chút mơ hồ: "Nhất định!”
Vừa dứt lời, cậu lại vỗ nhẹ lên người cô, ý là muốn cô mau đi thay quần áo...
An Nhiên thay lễ phục ra rồi tẩy trang và tắm rửa đơn giản. Nhưng khi quay lại phòng khách thì mới phát hiện Hoắc Doãn Tư đã ăn làm xong hai chén mì trường thọ, không màu mè mà chỉ có hai bát mì vô cùng đơn giản với hành lá xắt nhỏ, mùi khá thơm.
An Nhiên ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn về phía cậu: “Anh học nấu ăn khi nào?”
Hoắc Doãn Tư: “Em rất muốn biết?”
An Nhiên nhìn cậu.
Một lúc sau cậu mới nhàn nhạt nói: “Sau khi đi Libya, mỗi ngày ngoài việc đi làm thì chính là đi làm, hơn nữa cơm ở bên đó anh cũng không quen ăn, mà bản thân còn cố tình không mang theo đầu bếp đến, cho nên chỉ có thể tự mình học một ít thôi."
Cậu rất thông minh, cho nên tài nấu nướng lúc này của cậu cũng tốt hơn rất nhiều so với An Nhiên.
Ngay cả món mì đơn giản cũng ăn rất ngon, nhưng An Nhiên vừa chuẩn bị ăn một miếng thì lập tức cứng đờ, sau đó ngước mắt lên, Hoắc Doãn Tư đang chăm chú nhìn về phía cô thấy vậy thì lên tiếng: “Ăn ngon không?”
An Nhiên cười nhạt: “Rất ngon.”
Hoắc Doãn Tư dừng lại một chút, sau đó cười nói: “Ăn ngon thì ăn nhiều một chút.”
Nhưng do An Nhiên muốn giữ dáng người, cho nên chỉ ăn có một nửa, sau khi cô ăn xong thì thu dọn bát đĩa, còn Hoắc Doãn Tư đi tắm...
Nhưng khi cô vừa đến phòng ngủ chính thì luôn cảm thấy có chút không được tự nhiên, mặc dù bọn họ đã có con, nhưng cô chưa từng ngủ trên chiếc giường này.
Hơn nữa là về phương diện kia của Hoắc Doãn Tư...
An Nhiên vừa nghĩ đến đây là đã đỏ bừng mặt, cho nên cô cầm lấy điện thoại di động ra để xử lý một số việc của ngày mai.
Nhưng trong lúc mà cô đang tập trung, Hoắc Doãn Tư ra khỏi phòng tắm, sau đó vòng tay ra phía sau mà ôm lấy cô, tay còn lại thì giật lấy điện thoại di động ở trong tay của đối phương: “Đã trễ thế này rồi mà em còn muốn làm việc sao?”
An Nhiên hơi bất đắc dĩ.
Cậu ngồi lên sô pha, sau đó ôm cô lên đùi của mình rồi ném chiếc khăn tắm cho cô: “Giúp anh lau tóc.”
Đêm khuya yên tĩnh.
Bởi vì lúc này bọn họ đang ở cùng một nhau, cho nên không có gì là không thể nói, không có gì là không thể làm, khiến trong lòng của An Nhiên có chút mềm mại, cô dùng khăn nhẹ nhàng quấn mái tóc ướt của cậu, sau đó vừa nhẹ nhàng vừa lau vừa lẩm bẩm nói: “Sau bấy nhiêu năm mà anh vẫn không thay đổi chút nào.”
“Thật sao?”
Một tay của Hoắc Doãn Tư ôm lấy vòng eo của cô khẽ vuốt ve qua lại, ý vị ám chỉ rất rõ ràng.
An Nhiên không dám trêu chọc cậu mà chỉ chuyên tâm lau tóc, thật lâu sau mới dám nhỏ giọng nói: "Được rồi! Đi ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm đi làm."
Nhưng cô lại bị cậu bóp chặt lấy vòng eo để ngăn cô đứng dậy: “An Nhiên, em vẫn chưa chúc mừng sinh nhật anh.”
Mặc dù trước đây cậu không để ý đến sinh nhật cho lắm, nhưng năm nay thì khác, bởi vì năm nay cậu đã có An Nhiên và Lâm Hi.
An Nhiên ngồi nghiêng ở trên đùi của cậu, cho nên có thể cảm nhận được thân thể nóng rực của người đàn ông, thực ra thì cô cảm thấy có chút sợ cậu lại làm ra chuyện xằng bậy, cho nên bản thân chỉ có thể ngoan ngoãn theo đó mà dựa đầu vào vai của cậu: "Không phải em tặng quà cho anh rồi sao?"
Tư thế này gần đến mức chỉ cần cô liếc mắt một chút thôi cũng có thể nhìn thấy chiếc cằm nhọn như đao của cậu hơi nhếch lên, cả người lộ ra vẻ vô cùng gợi cảm.
Mà cái này cũng làm cho thân thể của An Nhiên hơi run lên.
Hoắc Doãn Tư lại không chịu buông cô ra, mà lại nhẹ nhàng vuốt ve phía sau cổ của cô, bộ dáng đó tựa như đang vuốt ve một con thú nhỏ vậy: “Anh muốn nghe.”
Mà cô chỉ có thể ôm lấy cổ của cậu: “Hoắc Doãn Tư, sinh nhật vui vẻ.”
Hoắc Doãn Tư hơi dùng sức nắm lấy tay của cô, một lúc sau hôn nhẹ lên môi của đối phương: “Lúc này năm sau, anh hy vọng lời mà em nói chính là…Chúc chồng yêu sinh nhật vui vẻ.”
An Nhiên cắn nhẹ lên môi của cậu: “Vậy là qua sinh nhật của anh rồi đó?”
Giọng nói của cô có phần nũng nịu,
Hoắc Doãn Tư vốn đã bị kích thích rồi, cho nên làm gì còn chịu được nữa, cậu lập tức bế cô đi về phía chiếc giường lớn. Sau khi đặt cô xuống thì cắn nhẹ môi cô lẩm bẩm: “Vốn anh cảm thấy em rất mệt, cho nên không muốn chạm vào em, nhưng em quả thực là... tìm chết mà."
An Nhiên vốn định từ chối, mặc dù cô chỉ mới trải qua một người đàn ông là cậu, nhưng cô có ngây thơ đến đâu thì vẫn biết rằng những người như Hoắc Doãn Tư đây cực kỳ không biết tiết chế, nhưng cậu vẫn luôn có cách khiến cô chìm đắm...
Sáng sớm sau khi An Nhiên tỉnh dậy thì cảm thấy eo của mình sắp gãy luôn rồi..
Mặc dù cô đã tỉnh từ sớm nhưng vẫn không thể bò dậy nổi, vì vậy cô thầm nghĩ: Mê muội mất cả lý trí, mình của bây giờ không muốn đi làm chút nào!
Về phần người đàn ông hung bạo của tối hôm qua, lúc này đã sớm không còn nằm trên giường mà đang mặc quần áo chỉnh tề xuất hiện ở cửa phòng ngủ chính, trên người cũng đã cài sẵn nút tay áo, lộ ra dáng vẻ tự phụ:
“Để anh đưa em đến công ty."
An Nhiên nhìn cậu hồi lâu, sau đó lại nằm sấp xuống, bởi vì chính mình đứng dậy không nổi.
Hoắc Doãn Tư khẽ cười một tiếng rồi đi tới ngồi ở mép giường, sao đó chui vào trong chăn sờ soạng, nhưng một lúc sau đã bị An Nhiên chặn tay của cậu lại để không cho cậu lại xằng bậy, cuối cùng là hừ nhẹ một tiếng: “Không thể nữa! Sáng nay ở công ty sẽ có cuộc họp, mà tài liệu đều đang ở chỗ của em.”
Trong lúc nói ra những lời này, mặt của cô đã đỏ bừng.
Hoắc Doãn Tư dùng ngón tay mảnh khảnh vuốt ve đôi mày đẹp của cô: "Nếu em cảm thấy quá vất vả thì từ chức đi, khi trở về anh sẽ cho em một khoản tiền, như vậy thì em muốn làm gì thì làm."
An Nhiên lại có chủ kiến khác.
Vụ hợp tác trước đó của Trung Thiên đã được cô chuẩn bị gần nửa năm, hiện tại việc đàm phán trên cơ bản đã hoàn tất. Sau khi ký hợp đồng, cô sẽ được coi là đối tác của Cố Thị, có như vậy thì cô mới càng xứng đôi hơn với Hoắc Doãn Tư, khi bản thân đứng ở bên cạnh cậu cũng sẽ cảm thấy tự tin hơn.
Nhưng cô cũng biết Hoắc Doãn Tư không muốn cô ở lại Cố Thị.
Cho nên cô dựa vào đầu giường rồi nhẹ giọng nói: “Năm sau Tổng Giám đốc Cố sẽ trở lại thành phố H để chủ trì mọi thứ, có lẽ em sẽ ở lại thành phố B để tiếp quản chi nhánh của công ty ở khu vực này. Hoắc Doãn Tư, chúng ta là người yêu của nhau, nhưng công ra công, tư ra tư...Tốt nhất đừng xen lẫn."
Cô biết rất rõ, càng nhận được nhiều thì cái giá phải trả sẽ càng lớn.
Cô khác với mẹ của Hoắc Doãn Tư là Ôn Noãn, Ôn Noãn có nhà mẹ đẻ vững mạnh, hơn nữa đối phương đã từng trả giá rất nhiều thứ cho nhà họ Hoắc và cho cả Hoắc Minh, nhưng An Nhiên của bây giờ cái gì cũng không có, cho nên cô có thể dựa vào gì để cho rằng chính mình có thể an ổn ở bên cạnh Hoắc Doãn Tư chứ? Chỉ dựa vào cảm tình của cậu hay là việc đã sinh cho cậu một đứa con?
Thực ra thì những điều này đều không đáng tin cậy, chỉ khi cô có sự nghiệp của riêng mình thì mới có thể nói cô không trèo cao, càng không phải bay lên cành cao làm phượng hoàng.
An Nhiên nói xong, Hoắc Doãn Tư cũng không muốn tranh cãi với cô, thay vào đó là chạm nhẹ vào mặt của đối phương: “Được rồi, năm sau lại nói.”
Cậu khó có được lần dễ chịu như vậy, cho nên trong lòng của An Nhiên cảm thấy rất vui mừng, bởi vì kể từ khi đoàn tụ đến nay, hầu như luôn là cậu chủ động, mà cô cũng rất hiếm khi chủ động đến gần cậu, nhưng lúc này cô lại rất muốn thân mật với cậu.
Nhưng ngay khi cô ngồi lên người cậu, đôi mắt đen láy của Hoắc Doãn Tư lại lộ ra vẻ thâm trầm: “An Nhiên, em có biết mình đang làm gì không?”
Sau đó cậu lại ghé vào sau tai cô, cắn nhẹ vào má rồi thì thầm: “Tìm chết đấy!”
Nhưng cuối cùng chỉ thấy cánh tay thon dài của An Nhiên ôm lấy cậu, sau đó ngẩng đầu hôn lên chiếc cằm xinh đẹp và mịn màng của cậu, trên người của cậu mang theo mùi nước cạo râu sảng khoái...
Hoắc Doãn Tư không đáp lại, chỉ cúi đầu nhìn về phía cô.
Mà khuôn mặt của An Nhiên lại hơi đỏ lên, cô ngậm lấy đôi môi của cậu rồi hôn lên, sau đó thâm nhập vào trong...
Cuối cùng thì cậu nhẹ nhàng kéo chiếc chăn mỏng ở trên người của mình xuống, đồng thời ôm lấy mặt của cô và khiến nụ hôn sâu hơn, giọng nói cũng trở nên mơ hồ: "Tám giờ rưỡi xuất phát, còn có nửa tiếng nữa! An Nhiên, mấy năm nay có phải là em đã học hư rồi đúng không..."
Lời này vừa nói ra, khuôn mặt của cô càng đỏ đến kỳ cục.
Sau khi rửa mặt, thay quần áo và ăn sáng xong, cô lên xe của Hoắc Doãn Tư.
Sau khi trải qua hai ngày thân mật, Hoắc Doãn Tư không những không có dấu hiệu mệt mỏi mà ngược lại còn tỏ ra phấn chấn oai hùng hơn.
Sau đó chỉ thấy cậu nghiêng người thắt dây an toàn cho An Nhiên rồi nhẹ giọng nói: “Bố của anh gọi điện tới, nói là muốn giữ Lâm Hi lại hai ngày, nếu không buổi tối đưa dì Lâm tới cùng?"
An Nhiên lắc đầu: "Vẫn là thôi đi, có lẽ dì Lâm sẽ không quen."
Hoắc Doãn Tư không kiên trì, chỉ hôn cô một cái.
Đầu tiên là cậu đưa cô đến công ty của Cố Thị trước, sau khi đợi cô xuống xe xong rồi mới đi đến công ty của mình.
Lúc này, ngay khi An Nhiên vừa đi vào thang máy thì tình cờ thư ký Nhị Bí cũng đi tới, nhưng trên vẻ mặt của thư ký Nhị Bí không đúng, thế là An Nhiên hỏi: "Sao vậy?"
Thư ký Nhị Bí do dự một chút rồi nói: "Ở trụ sở chính xảy ra chuyện! Lão chủ tịch lên cơn đau tim và qua đời ngay trong đêm qua, nhưng cũng trong đêm hôm qua Tổng Giám đốc Cố thì lại bay suốt đêm trở về thành phố H.”
An Nhiên cảm thấy có chút bối rối, sau đó chỉ thấy cô vội vàng lấy điện thoại di động ra rồi lên mạng.
Quả nhiên, đầu đề đều nói về việc ông chủ giàu có họ Cố thành phố H từ trần. Hình ảnh kèm theo cho thấy Cố Vân Phàm và vợ cũ của Cố Tị đang đứng cùng nhau, dáng vẻ đó khá hài hòa và trang trọng.
Nhưng An Nhiên đã biết, trước giờ Cố Thị luôn xảy ra nội đấu.
Cái người thừa kế Cố Vân Phàm này cũng không dễ dàng gì, bên phía vợ trước của ông ta trước sau không chịu buông tay, thậm chí còn ngoài sáng trong tối muốn tranh đoạt, lúc này lão Cố lại qua đời, cho dù có di chúc thì đối với Cố Vân Phàm mà nói cũng không phải việc chiếm vị trí cũng chẳng dễ dàng đến vậy.
An Nhiên gọi điện thoại cho Cố Vân Phàm.
Điện thoại vang lên ba tiếng, vừa được kết nối là đã nghe thấy giọng nói có chút khàn khàn của ông ta: “Biết rồi sao?”
“Tổng Giám đốc Cố.”
An Nhiên trầm giọng nói lời chia buồn.
Cố Vân Phàm gật đầu: “Tôi biết rồi!”
Ông ta dừng lại một chút rồi chậm rãi nói: “An Nhiên, tạm thời tôi có thể không thể quay lại thành phố B được! Ý định ký hợp đồng với bên Trung Thiên đã được tôi ký kết ngay trong đêm, tạm thời xem như ổn định, nhưng tổng công ty phía bên này lại yêu cầu cần người, cho nên tôi cần người của mình ở bên cạnh, An Nhiên, cô hiểu ý tôi chứ?"
An Nhiên biết cuộc tranh đoạt tài sản lên đến hàng trăm tỷ tàn khốc đến mức nào.
Cố Vân Phàm cũng không phải là người tham luyến tiền tài, kỳ thực thì ông ta càng thích tự do hơn, nhưng Cố Thị lại là nơi Cố Vân Phàm đắm chìm hơn 20 năm, ở đây có rất nhiều nhân viên và cấp dưới đã cùng ông ta lớn lên, cho nên ông ta không thể vứt bỏ không thèm ngoảnh đầu được.
Đương nhiên, ông ta cũng biết, hiện tại bản thân đưa ra yêu cầu này với An Nhiên sẽ khiến An Nhiên cảm thấy có chút khó xử.
Nhưng ông ta không còn lựa chọn nào khác, bởi vì lúc này ông ta cần người hoàn toàn đáng tin cậy ở bên cạnh, mà An Nhiên là ứng cử viên duy nhất.
An Nhiên chỉ mất 10 giây để suy nghĩ.
Cô đã cầm điện thoại rồi nói với giọng điệu bình tĩnh: “Tổng Giám đốc Cố, chiều nay tôi lập tức bay qua đó.”
Cố Vân Phàm cảm thấy có chút cảm động, hiện tại chỉ cần An Nhiên còn ở lại thành phố B, cô sẽ có tất cả chứ không cần dốc sức ở Cố Thị.
Cho nên mặc dù ông ta rất muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào.
An Nhiên nhẹ giọng nói: “Để tôi giải thích với dì Lâm một chút, Tổng Giám đốc Cố, hẹn gặp lại ông lúc năm giờ chiều.”
Ở phía bên kia, Cố Vân Phàm lại lộ ra vẻ có chút phiền muộn: An Nhiên là tâm phúc được ông ta bồi dưỡng, cô rất chuyên nghiệp và bình tĩnh, nhưng có đôi khi lại khiến ông ta cảm thấy có chút hối hận và thậm chí còn hy vọng đối phương không cần phải bình tĩnh như vậy...