Bên kia im lặng rất lâu.
Cuối cùng, Cố Vân Phàm cười chua xót nói: “Cậu nói cũng đúng, là tôi không còn tư cách.”
Tắt máy, Hoắc Doãn Tư nhìn điện thoại với vẻ mặt đang suy nghĩ gì đó. An Nhiên nhẹ giọng nói: “Anh nói những lời như đâm vào lòng ông ấy vậy.”
Hoắc Doãn Tư để điện thoại trên tủ đầu giường, dựa người lên đầu giường, cúi đầu nhìn cô: “Đau lòng hả?”
An Nhiên trở mình: “Em không biết anh đang nói cái gì!”
Hoắc Doãn Tư cười khẽ, kề sát người lên lưng cô, nhẹ giọng nói: “Sao em có thể không biết được? Tổng giám đốc An, anh đang ghen đấy!”
“Sao ai anh cũng ghen được thế?”
“Ông chú già kia từng tỏ tình với em cơ mà? Em dám nói chú ấy chưa từng có một chút ý nghĩ nào với em không?”
An Nhiên quay người, kề mặt lên trên cổ anh: “Chuyện năm nào rồi mà anh còn nhớ nữa vậy?”
Hoắc Doãn Tư vuốt ve mái tóc đen của cô.
An Nhiên dáng người mảnh khảnh, cứ như vậy nằm trong lòng ngực anh, anh dễ dàng mà ôm hết nửa người cô.
Anh thích ôm cô như vậy…
Đề tài về Cố Vân Phàm cứ thế mà qua đi trong cái ôm dịu dàng. Đúng như An Nhiên nói, chuyện đã xảy biết bao lâu rồi, mà chuyện quan trọng nhất là hiện nay bọn họ đang ở bên nhau.
…
Sáng sớm, ăn xong bữa sáng, An Nhiên định lái xe đi công ty.
Hoắc Doãn Tư giật chìa khóa trong tay cô, búng cái trán của cô: “Bắt đầu từ hôm nay, anh đưa em đi làm, buổi tối đón em tan làm, không được phép tăng ca.”
An Nhiên nhìn nhìn anh rồi đồng ý.
Cô đặt túi công văn ra ghế sau, ngồi xuống bên cạnh anh, mỉm cười: “Có sẵn xe đi thì đi. Em cũng lười lái xe đi.”
Hoắc Doãn Tư cười khẽ: “Em muốn ở bên cạnh anh thêm một lát thì đúng hơn!”
An Nhiên đã quen với chuyện anh không biết xấu hổ rồi.
Nhưng cô không thể không thừa nhận, Hoắc Doãn Tư có tiền vốn không biết xấu hổ, chỉ dựa vào khuôn mặt của anh cũng đủ để cô ăn cả đời.
Nửa tiếng sau, chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen dừng trước cao ốc Cố Thị. Hoắc Doãn Tư vốn định xuống xe đưa cô thì An Nhiên đè mu bàn tay anh lại, nói: “Chưa đến một tháng, không đến mức đi đứng không tiện. Chờ khi bụng to rồi, dù anh có cầu xin em đi làm, em cũng không đi đâu.”
Hoắc Doãn Tư nghe hiểu ý của cô.
Anh không nói thẳng ra, chỉ mỉm cười dịu dàng nói: “Ừ, buổi tối anh đến đón em.”
An Nhiên không xuống xe ngay. Cô lại nhìn anh vài giây rồi mới mở cửa xe.
Ánh mắt Hoắc Doãn Tư hơi sâu thẳm. Anh đến cùng vẫn không nhịn được, kéo nhẹ cô lại, hôn nhẹ lên môi cô: “Rất muốn buộc chặt em suốt cả ngày lẫn đêm bên cạnh anh.”
An Nhiên sờ khuôn mặt đẹp trai của anh, lẩm bẩm: “Ở bên nhau suốt ngày không chán hả? Dù là vợ chồng thì cũng cần có cảm giác mới mẻ.”
Hoắc Doãn Tư cười khẽ, buông tha cô.
An Nhiên xuống xe đi vào đại sảnh, người qua lại đều thấy tổng giám đốc Hoắc Thị đưa cô đến đây, hai người chắc là dây dưa ở trong xe thêm một lúc mới ra ngoài. Đám nhân viên nữ đều cực kì hâm mộ.
Thư ký đi theo vào trong văn phòng, do dự rồi hỏi: “Tổng giám đốc An, em nghe người ta nói chị kết hôn xong rồi sẽ từ chức, có thật là vậy không?”
An Nhiên ngồi xuống, mở máy tính.
Cô ngước mắt lên nhìn thư ký, mỉm cười: “Chỉ là tạm thời trở về với gia đình thôi, sau này sẽ tiếp tục làm việc, nhưng sẽ xem trọng gia đình hơn.”
Thư ký rất khâm phục An Nhiên. Bởi vì có rất nhiều nữ ngôi sao gả vào hào môn xong là sẽ rút khỏi giới giải trí, thế mà tổng giám đốc An vẫn còn nghĩ đến chuyện tiếp tục đi làm việc.
An Nhiên biết thư ký đang suy nghĩ gì, nói: “Có thể yêu một người, nhưng tốt nhất là đừng đánh mất bản thân mình.”
Thư ký gật đầu.
Lúc này, điện thoại nội bộ đổ chuông, An Nhiên nghe máy.
“Tổng giám đốc An, có một người họ Tân muốn nói chuyện với chị, chị có muốn kết nối không?”
An Nhiên sửng sốt: Tân Bá Lai?
Cô nghĩ nghĩ rồi đồng ý: “Kết nối đi!”
Dứt lời, cô ngước mắt ra hiệu cho thư ký đi ra ngoài. Thư ký xem như là thân tín của cô, lúc đi còn rất hiểu chuyện mà đóng cửa lại.
Sau khi cửa đóng, An Nhiên lạnh nhạt hỏi: “Có chuyện gì không?”
Tân Bá Lai đáp: “Đêm mai tôi bay, có lẽ đi mấy năm cũng sẽ không về. À phải rồi, phó tổng giám đốc Trương đi cùng tôi.”
An Nhiên không trả lời.
Tân Bá Lai lại nói: “Cô tha thứ cho anh ta rồi, phải không?”
An rũ mắt, cười nhạt đáp: “Không liên quan gì đến tha thứ hay không. Hơn nữa, đây là chuyện giữa tôi và anh ấy. Tân Bá Lai, tôi không biết vì sao anh lại gọi cuộc gọi này. Nếu anh muốn thấy thái độ của tôi cho được, thì tôi nhiều lắm chỉ có thể nói với anh là lên đường bình an.”
Tân Bá Lai lỡ lời: “Chúng ta thật sự không còn một chút tình cảm nào sao? An Nhiên, chúng ta cùng nhau lớn lên mà!”
An Nhiên từ tốn nói: “Thực tế thì những đoạn quá khứ kia không hề vui vẻ.”
Cuối cùng, cô nhẹ giọng nói: “Chuyện giữa chúng ta đã thanh toán xong rồi. Sau này đừng liên lạc nữa, anh ấy biết sẽ không vui.”
Một câu nói làm cho Tân Bá Lai hoàn toàn hết hy vọng!
Anh ta tắt máy, phó tổng giám đốc Trương đang hút thuốc thấy vậy thì mắng một hơi: “Tôi đã nói rồi mà, cô ta và Hoắc Doãn Tư chính là cùng một loại người mới vào cùng một nhà. Cô ta cũng tàn nhẫn lắm, vậy mà anh cứ tin rằng cô ta còn tình cảm với anh, anh nằm mơ đi thôi. Chỉ số thông minh của anh kém xa tên họ Hoắc kia, cứ hễ là phụ nữ đều sẽ biết lựa chọn như thế nào.”
…
Hôn lễ của Hoắc Doãn Tư và An Nhiên diễn ra trước hai tháng.
An Nhiên mang thai, nên cả quy trình hôn lễ đều do Ôn Noãn thu xếp, còn có cả Hoắc Kiều cũng chạy đôn chạy đáo giúp đỡ. Hoắc Kiều được Hoắc Minh cưng chiều từ nhỏ, chưa từng làm việc gì, đành phải thường xuyên chạy đến chỗ anh trai chị dâu, đưa thức ăn bồi dưỡng do Ôn Noãn tự mình nấu.
Hoắc Kiều ngồi trên sô pha nhìn An Nhiên ăn canh.
Cô ấy rất tự hào mà nói: “Năm xưa mẹ em đã dùng món canh hốt được cha em!”
Hoắc Doãn Tư đi từ trên lầu xuống.
Ngày nghỉ, anh mặc đồ bình thường ở nhà, trông vẫn rất đẹp trai.
Hoắc Doãn Tư ngồi kế An Nhiên, lười nhác nói: “Năm xưa chị dâu em cũng dựa vào món sườn dê hốt được anh…”
Dứt lời, anh bóp bóp khuôn mặt nhỏ của An Nhiên: “Đúng rồi, còn hẹn hò ba trăm tệ nữa! Cốc hồng trà chanh có mười ba tệ mà cô ấy coi như bảo bối tặng cho anh. Anh thấy cô ấy rất chân thành nên cũng cố mà quen cô ấy.”
Anh nghiêm trang mà nói bậy.
Hoắc Kiều lại tưởng thật, đảo đôi mắt đẹp, chống cằm: “Chị dâu, chị là người theo đuổi anh trai ạ?”
An Nhiên ăn canh không vô nữa.
Cô đỏ mặt nói: “Em đừng nghe anh ấy nói bậy. Rõ ràng là anh ấy lừa chị, ngay cả ba trăm tệ của chị anh ấy cũng không tha.”
Hoắc Doãn Tư cười khẽ hỏi lại: “Vậy em nói xem, nếu đổi thành người đàn ông khác, em có sẵn lòng tốn ba trăm tệ vì anh ta không?”
Đương nhiên là không rồi!
An Nhiên nghẹn lời, biết rằng anh đang gài cô, nhưng vẫn không phản bác được.
Hoắc Doãn Tư cầm tờ báo, tùy tiện lật xem, không chút để ý nói: “Vậy là em đã sớm có ý đồ với anh rồi.”
Hoắc Kiều cảm thấy cạn lời, dứt khoát xách hộp không đi về.
Hoắc Doãn Tư đưa cô ấy xong, quay về thì thấy An Nhiên đang chống mặt mình nói: “Ăn béo lên luôn rồi.”
Hoắc Doãn Tư ôm cô, rất đồng ý: “Đúng là hơi nặng hơn, có điều xúc cảm cũng tốt hơn.”
An Nhiên cảm thấy anh không đứng đắn. Cô ôm cổ anh, có chút lo lắng nói: “Em chỉ sợ không mặc vừa váy cưới, hoặc là siết chỗ eo, vậy thì phải làm sao hả anh?”
Hoắc Doãn Tư cúi đầu hôn hôn cô: “Sẽ không, em phải tin tưởng ánh mắt của mẹ anh.”
An Nhiên cũng hôn lại anh, cảm thấy mình rất hạnh phúc.
Hôm sau, Hoắc Doãn Tư đi công ty, An Nhiên không đi làm, mà ở nhà chờ anh đón đi tiệm áo cưới thử váy cưới.
Đầu mùa thu, thời tiết mát mẻ hơn trước rất nhiều, An Nhiên ngồi trên sô pha trong phòng khách đọc sách cũng cảm thấy thoải mái.
Hai giờ chiều, Hoắc Doãn Tư còn chưa về nhà.
An Nhiên hơi lo lắng, gọi điện thoại hỏi thăm, bởi vì anh nói chỉ đi một lát là về.
Điện thoại đổ chuông vài tiếng, người nghe máy là thư ký Nghiêm, trả lời với giọng điệu hơi lo lắng xen lẫn cảm xúc đang cố ổn định. Cô ấy không quên An Nhiên đang mang thai, không thể chịu kích thích.
“Tổng giám đốc Hoắc tham gia một bữa cơm thương nghiệp, trên đường về vì tránh người đi đường nên đâm vào cây cột ven đường, không có nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là bị viêm thần kinh thị giác, tạm thời phải ở bệnh viện quan sát vài ngày.”
An Nhiên giật nảy mình.
Cô vội vàng hỏi: “Ở bệnh viện nào?”
Thư ký Nghiêm nhanh chóng báo địa chỉ với cô, rồi nói: “Ông bà Hoắc đều đến rồi. Bọn họ vốn định không nói với cô, nhưng mà tổng giám đốc Hoắc muốn nhìn thấy cô.”
An Nhiên cảm thấy hoảng hốt, nhưng vẫn cố giữ cho mình bình tĩnh.
Trong bụng cô còn có kết tinh giữa cô và Hoắc Doãn Tư. Đây là đứa nhỏ mà Hoắc Doãn Tư mong lâu lắm rồi, cô không thể để đứa nhỏ xảy ra chuyện được.
An Nhiên không tự mình lái xe. Cô gọi điện thoại bảo tài xế đi đón mình.
Vừa lúc Lâm Bân đến tặng đồ nên đưa cô đi bệnh viện. Thím Lâm không yên tâm cũng đi theo.
Trong phòng Vip bệnh viện tư nhân.
Hoắc Doãn Tư lẳng lặng ngồi trên giường, cả người trông rất khỏe mạnh, hai bên là vợ chồng Hoắc Minh, xung quanh là đám người Hoắc Tây Hoắc Kiều.
An Nhiên vừa vào cửa, Hoắc Doãn Tư liền quay sang bên này.
Anh gọi: “An Nhiên?”
An Nhiên khựng bước ngay cửa. Cô yên lặng nhìn chằm chằm Hoắc Doãn Tư. Anh đang mỉm cười nhìn sang cô, nhưng mà đôi mắt anh lại không có tiêu cự.
Anh… không nhìn thấy?
An Nhiên nức nở: “Là em, em gọi điện thoại cho anh, thư ký Nghiêm nghe máy.”
Cô đi vào trong, Hoắc Minh nhường vị trí.
Trong phòng bệnh có nhiều người họ Hoắc, có cả trẻ lẫn già, An Nhiên cảm thấy mình nên đoan trang một chút. Nhưng mà khi cô thấy đôi mắt Hoắc Doãn Tư không hề có tiêu cự, mặt ngoài có vẻ nhẹ nhàng, thực tế lại đang lo lắng mà tìm kiếm bóng cô, cô liền không suy nghĩ được gì nữa.
Cô nhẹ nhàng ôm đầu anh, nhẹ giọng hỏi: “Đau không?”
Hoắc Doãn Tư cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cô, một lòng phập phồng cũng bình tĩnh lại. Anh lắc đầu nói: “Không đau, chỉ là bị chấn động não nhẹ thôi. Hơn nữa… bị mù tạm thời, bác sĩ nói cần khoảng hai ba tháng nữa mới từ từ khôi phục.”
Anh nắm tay cô, mỉm cười: “Chắc là hôn lễ của chúng ta phải dời lại rồi.”
“Còn nữa, An Nhiên, anh từng nói là ủng hộ em đi thành phố H, anh vẫn không thay đổi ý định, em muốn đi thì anh vẫn ủng hộ em…”
…
An Nhiên bụm môi anh lại, không cho anh nói thêm nữa.
Cô nhẹ giọng nói: “Hoắc Doãn Tư, giữa chúng ta, không phải chỉ có anh mới có thể từ bỏ kiên trì, em cũng có thể… Hoắc Doãn Tư, em cũng có thể vì anh mà từ bỏ mọi thứ.”
“Bởi vì ở trong lòng em, anh mới là quan trọng nhất.”
Cô vừa dứt lời, trong phòng bệnh đều trở nên yên tĩnh.
Một lát sau, Hoắc Minh bật cười trước nhất: “Lúc nãy còn đau buồn muốn chết, bây giờ vợ mới vừa đến là đã cho một đám người ăn cơm chó rồi. Hóa ra con bị tai nạn xe là vì muốn nghe lời bày tỏ của vợ con! Hoắc Doãn Tư, con có biết xấu hổ không hả!”
Tiểu Lục U bụm mặt: “Nhưng mà rất lãng mạn!”
Hoắc Kiều gật đầu: “Tương lai kết hôn cũng phải dựa theo tiêu chuẩn này!”
An Nhiên rất ngại ngùng. Hoắc Doãn Tư không nhìn cũng biết là cô đang ngại ngùng. Anh bắt đầu đuổi người: “Được rồi, có An Nhiên ở với con là được rồi!”
Hoắc Minh nói vài câu ghen tị rồi đi về. Chỉ là người làm cha, sao có thể không lo lắng cho con mình? Ông đi tìm bác sĩ điều trị chính hỏi thăm vài lần, sau khi xác định là không cần phẫu thuật mắt thì mới đi về.
Sau khi lên xe, Hoắc Minh không nhịn được nói: “Không phải là thằng nhãi kia cố ý bị tai nạn xe đấy chứ? Nó lúc nào cũng nham hiểm lắm!”
Ôn Noãn cạn lời: “Sao nó có thể tính chính xác như vậy được?”
Hoắc Minh bắt được lỗ hổng trong lời nói của Ôn Noãn: “Vậy là bà cũng thừa nhận là thằng nhãi kia rất nham hiểm?”
Ôn Noãn mặc kệ ông.
…
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Hoắc Doãn Tư và An Nhiên. Anh không nhìn thấy, nên đành phải nắm tay cô mãi.
“Hôm nay không đi thử váy cưới được rồi.”
An Nhiên ngồi trên ghế sô pha gọt vỏ quả táo đặt vào trong tay anh.
Hoắc Doãn Tư không muốn ăn.
Anh lần theo tay cô, sờ lên mặt cô, khàn giọng nói: “Anh không muốn ăn táo. An Nhiên, anh muốn hôn em, chạm vào em…”
An Nhiên không ngờ rằng anh đã thế này rồi mà còn có nhu cầu nữa.
Chỉ là nhìn dáng vẻ hiện giờ của anh, cô dỗ dành anh: “Chờ anh xuất viện rồi chúng ta…”
“Anh muốn ngay bây giờ!”
Hoắc Doãn Tư cúi đầu hôn cô, vừa hôn vừa ậm ừ: “Anh không nhìn thấy. An Nhiên, em ngồi lên người anh đi.”
An Nhiên không chịu: “Đang ở trong phòng bệnh mà, Hoắc Doãn Tư, anh nhịn một chút đi.”
Anh lại cực kì bá đạo, một hai phải ôm An Nhiên ngồi lên người mình, vừa chấm mút cô vừa nhỏ giọng hỏi: “Em biết lúc bị tai nạn xe, anh đang suy nghĩ cái gì không?”
An Nhiên cúi đầu nhìn chằm chằm anh.
Tuy rằng không nhìn thấy, nhưng mà cả khuôn mặt anh vẫn nhuốm màu dục vọng, thậm chí còn đẹp hơn cả dáng vẻ nghiêm trang ngày thường của anh. Anh lẩm bẩm: “Lúc ấy anh nghĩ, anh còn chưa nhìn thấy cô bé nhà anh nữa, chắn chắn khi lớn lên sẽ rất giống mẹ. Còn nữa, An Nhiên, ngay cả em cũng không phát hiện hiện nay em quyến rũ đến thế nào. Anh nghĩ, rất đáng tiếc nếu lỡ như chết mất thì không thể nào làm em được nữa.”
An Nhiên vừa xấu hổ vừa tức giận.
Cô vỗ lên anh một cái: “Đã lúc nào rồi mà anh còn nghĩ vậy hả?”
Anh trả lời đúng lý hợp tình: “Anh chỉ nói ra suy nghĩ thật lòng của anh, đâu có sai cái gì chứ? Bọn phụ nữ các em đã nói đàn ông phải thành thật mà, anh chỉ đang thành thật thôi.”
An Nhiên nói không lại anh, nhưng cũng không cho phép anh làm bậy.
Cô ôm cổ anh, dỗ dành: “Hôn rồi, sờ rồi… còn nữa thì sau này làm, được không?”
Hoắc Doãn Tư còn định làm bậy. Nhưng mà An Nhiên lại chợt nói: “Hoắc Doãn Tư, lúc nghe thư ký Nghiêm nói anh bị tai nạn xe, em đã suy nghĩ đến vô số khả năng, khi ngồi trên xe tay của em run hết cả lên.”
Hoắc Doãn Tư cảm thấy nếu mình còn tiếp tục cầm thú thì không phải là người nữa.
Anh nhẹ nhàng ôm cô, trấn an: “Anh không sao, chỉ là một lần ngoài ý muốn nhỏ thôi.”
An Nhiên ôm chặt anh: “Sau này không được có ngoài ý muốn nữa!”
Có cảm xúc rung động lướt qua trong lòng Hoắc Doãn Tư. Chiếc hầu kết gợi cảm của anh lăn lên lộn xuống, một chút tâm tư mới có hoàn toàn tan mất, chỉ còn lại cảm giác ấm lòng và rung động.
Anh trấn an cô rất lâu rất lâu.
Anh nghĩ rằng An Nhiên rất yêu anh.
Và anh sẽ đáp lại cô gấp đôi tình yêu.
Lúc bọn họ đang đắm chìm trong dịu dàng, cửa phòng bệnh mở ra, Cố Vân Phàm đi vào.
Cố Vân Phàm vừa mở vừa phòng bệnh liền thấy cảnh hai vợ chồng đang ôm nhau. Ông cảm thấy chói mắt, không nhịn được chế giễu: “Tổng giám đốc Hoắc đúng là lúc nào cũng dư thừa tinh lực, thật sự khiến người ta hâm mộ!”
Lâm Bân đi theo sau gãi đầu ngại ngùng nói: “Tôi không cản được. Ngài Cố cứ đòi đi vào!”
Hoắc Doãn Tư không nhìn thấy, nhưng miệng thì vẫn nói được.
Anh vỗ vỗ An Nhiên rồi cười nói: “Tổng giám đốc Cố phải hâm mộ thôi, rốt cuộc thì cả thành phố H đều biết tổng giám đốc Cố không thể quan hệ. Chậc chậc chậc, bà Cố đã vì tổng giám đốc Cố đăng kí ít nhất mười chuyên gia để chữa bệnh. Chắc là tổng giám đốc Cố đã khám hết các chuyên gia thành phố H rồi hả? Sao nào, còn chưa khỏi bệnh à? Có cần tôi giới thiệu chuyên gia thành phố B hay không? Đảm bảo tổng giám đốc Cố ôm hai đứa con ruột chỉ trong ba năm thôi!”
Nghe ra ý ngầm của anh, Cố Vân Phàm nhíu mày.
An Nhiên cũng nhạy bén mà nắm được từ ngữ mấu chốt là “con ruột”.
Hoắc Doãn Tư vẻ mặt hờ hững.
Lúc này, Lâm Bân nói: “Cô Lý, cô cũng đến thăm Doãn Tư hả? Cô khách sáo quá rồi, mang nhiều đồ bổ thế!”