Hoắc Tây tựa lưng vào ghế, lạnh lùng nhìn Trương Sùng Quang.
“Xui thật đấy, tôi thật sự không có hứng thú với cậu, càng không muốn thử! Trương Sùng Quang… Cậu nghĩlà ai cũng thích nhai lại cỏ hả?”
Trương Sùng Quang tự nhiên thấy nhức nhức cái đầu.
Cậu cũng không biết mình bị làm sao, rõ ràng là cậu đã buông bỏ người này.
Năm đó ra nước ngoài, cậu chưa tròn 20 tuổi.
Cậu đã được trải qua một cuộc sống không giống như khi ở nhà họ Hoắc, cậu cảm thấy loại tự do đó chính là thứ mình mong muốn, cậu nghĩ mình có thể trả ơn Hoắc Minh và ôn Noãn bằng bất cứ cách nào.
Nhưng cậu không muốn dùng hôn nhân.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cậu đã buông tay Hoắc Tây, cho dù năm đó họ chỉ là hai đứa trẻ vô tư.
Một khoảng thời gian rất dài.
Trương Sùng Quang quả thật rất ít khi nghĩ đến Hoắc Tây, có điều, khi đi đến chỗ nào du lịch, uống được một loại rượu ngon hay nhìn thấy thứ gì đó trong buổi đấu giá mà có thể cô sẽ thích,
cậu sẽ nhớ tới cô.
Những năm qua, cậu đã gửi về rất nhiều, rất nhiều…
Hoắc Tây chưa từng đáp lại.
Cậu cũng không biết những thứ mình gửi về bây giờ đang ở đâu.
Sau này quen vài cô bạn gái, lăn lộn ở nước ngoài cũng thuận buồm xuôi gió, Trương Sùng Quang bắt đầu dần dà nhớ tới cuộc sống ở thành phố B, khi ấy sống trong biệt thự, có Hoắc Tây, Hoắc Doãn Tư, và cả Tiểu Hoắc Kiều.
Nhưng mấy năm kia, cậu không liên lạc với Hoắc Tây, cũng rất ít khi quay về.
Cậu gần như đã không thế nhớ nỗi Hoắc Tây trông như thế nào.
Đến khi cậu quay về thì Hoắc Tây đã xem cậu như một người bạn chơi chung bình thường thuở nhỏ.
Thậm chí ở trước mặt cậu, cô còn muốn đi cùng những người đàn ông khác, hứng lên còn lăn lộn trên giường, làm những chuyện mà đàn ông và phụ nữ thích làm.
Trương Sùng Quang vô cùng khó chịu.
Cậu nhìn Hoắc Tây, nhẹ giọng hỏi: “Hoắc Tây, cậu hận tôi sao?”
Hoắc Tây nhìn thẳng về phía trước xe.
Hồi lâu sau, cô cười cười: “Tôi không có hơi sức đâu mà hận người ta! Trương Sùng Quang, là cậu nói không muốn bắt đầu, tôi cũng chỉ thuận theo ý cậu mà thôi, sao vậy, bây giờ phóng túng bên ngoài đủ rồi lại nhớ đến trong nhà à, không còn cảm thấy đó là nhà tù nữa sao?”
Hoắc Tây có chút bực bội.
Cô lấy từ trong ví ra một bao thuốc lá dành cho phụ nữ.
Cô không hút nhiều, nhưng lúc nào thấy phiền lòng thì luôn thích đốt một điếu.
Điếu thuốc nhỏ dài cháy đỏ giữa những ngón tay xinh đẹp của cô, Hoắc Tây lại cười khẽ: “Dựa vào đâu mà tôi phải chấp nhận cậu? Tôi cũng có phải là vựa mua bán phế thải đâu! Cậu cũng thấy rồi đấy, thằng nhóc vừa rồi kém tôi bốn tuổi, non mềm lắm… ở trên giường…”
“Hoắc Tây!”
Hô hấp của Trương Sùng Quang hỗn loạn, giọng nói cực kỳ đè nén: “Đừng nói nữa!”
Hoắc Tây cười nhạt một tiếng, cũng không nói gì thêm.
Như vậy rất tốt, cậu cứ nhân cơ hội này mà hết hy vọng càng sớm càng tốt, sau đó bọn họ có ra sao thì ra.
Cậu tiếp tục cút ra nước ngoài, tết đến thì về la cà một chuyến.
Rất tốt!
Hoắc Tây ngẩng đầu, hơi nhắm mắt lại, hai ngón tay cầm lấy điếu thuốc rít một hơi, sau đó chuấn bị gạt thuốc.
Điếu thuốc bị lấy đi.
Tiếp đó là một luồng hơi thở nam tính thanh mát phả vào miệng cô.
Hoắc Tây mở mắt ra, Trương Sùng Quang cũng đang nhìn cô.
Cô đặt tay lên vai cậu, từ từ đấy ra: “Có ý gì?”
Trương Sùng Quang nhìn vào mắt cô: “Cậu đổi với cậu ta, chỉ là nhu cầu đơn thuần của cơ thể, hay là… thích thật sự?”
“Điều tra hộ khấu à!”
Hoắc Tây chế nhạo: “Trương Sùng Quang, đừng coi tôi như vợ của cậu vậy! Bây giờ tôi có đi mướn phòng với cậu ấy thì cậu cũng không can thiệp được, vậy nên bớt xen vào chuyện của tôi đi.”
Cậu không chịu tránh ra, cô bèn đá vào chân cậu.
“Lái xe, tôi muốn về nhà nghỉ ngơi!”
Trương Sùng Quang không chịu thua, chẳng
những không tránh ra mà còn giữ lấy cằm cô, nhanh chóng hôn xuống.
Kỹ năng hôn của cậu rất tốt.
Hoắc Tây đấy không ra, thế là dứt khoát hưởng thụ.
Cô ôm lấy cổ cậu, cùng trao đổi góc độ, nếm thử mùi vị của nhau.
Hôn xong, Trương Sùng Quang áp trán mình vào trán cô, nhẹ nhàng thở hổn hển.
Cậu thì thầm: “Hoắc Tây, chúng ta bắt đầu lại đi.”
Hoắc Tây bật cười.
Cô dứt khoát đấy người cậu ra, chậm rãi chỉnh lại áo sơ mi, vén vén mái tóc dài màu nâu trà xinh đẹp, buồn cười nói: “Trương Sùng Quang, đầu óc cậu hỏng rồi à!”
Trương Sùng Quang nhìn cô chằm chằm: “Cậu nghiêm túc với thằng nhóc đó sao?”
Hoắc Tây không thèm đế ý: “Đã nói rồi, không liên quan đến cậu!”
Cô lại nói thêm một câu: “Hôn cũng không tệ! Có điều cũng chỉ là một nụ hôn mà thôi, đừng có tưởng là thật quá.”
Cô cảm thấy mình không thể nào có thế nói chuyện bình thường với cậu nữa nên mở cửa
xuống xe.
Trương Sùng Quang nắm lấy tay cô.
Hoắc Tây nhìn cậu, rất bình tĩnh nói: “Trương Sùng Quang, tôi chịu ở đây nói nhảm với cậu là vì nể mặt bố mẹ, chắc không phải cậu cho rằng tôi có tình cảm gì đặc biệt với cậu đấy chứ! Trên đường có rất nhiều đàn ông hai chân, đừng thần thánh hóa bản thân mình đến vậy!”
Cậu vẫn không chịu đế cô xuống xe.
Ngay lúc này, có một người đi tới trước đầu xe, tay cầm một cây búa to.
Rầm một tiếng.
Chiếc Porsche của Trương Sùng Quang bị đập thủng một lổ to, chiếc xe lập tức hú còi, thu hút rất nhiều người đến vây xem.
“Muốn chết đây mà!”
Trương Sùng Quang chửi thầm một tiếng, mở cửa bước xuống xe.
Hoắc Tây nhìn thoáng qua thì nhận ra người đứng trước xe là Bạch Khởi.
Đội mũ che mặt, khóe miệng vẫn còn vết bầm, tay cầm búa đang đập xuống cái nữa.
Hoắc Tây khẽ thở dài.
Cô cũng xuống xe, nắm lấy tay Bạch Khởi ngay trước mặt Trương Sùng Quang: “Đừng đập
nữa!”
Trương Sùng Quang ngước mắt lên.
Cậu nhìn chăm chú vào Hoắc Tây, cũng nhìn thấy cô đang nắm tay người khác.
Hoắc Tây viết một tờ chi phiếu, nhét vào mui xe: “Đền cho cậu!”
Trương Sùng Quang không nhúc nhích, cậu chỉ nhìn Hoắc Tây, vừa rồi ở trên xe cậu đã hỏi Hoắc Tây có thích thằng nhóc này không, bây giờ cậu nghĩ mình không cần hỏi nữa rồi.
Hoắc Tây có tình cảm với người này.
Việc đầu tiên, cô đã bảo vệ con gà con yếu đuổi này.
Trương Sùng Quang cười nhạt: “Cậu thích dạng này à?”
Hoắc Tây khoanh tay trước ngực: “Đúng vậy! ít nhất thì cũng một lòng một dạ với tôi!”
Trương Sùng Quang nhìn cô chăm chăm.
Một lúc sau, cậu đột nhiên cầm tờ chi phiếu kia lên xé nát thành từng mảnh, khi mở cửa xe, cậu hơi quay người lại: “Hoắc Tây, cậu có về nhà với tôi hay không?”
Hoắc Tây ra dấu mời cậu đi.
Nhẹ nhàng phong độ.
Sắc mặt Trương Sùng Quang tái xanh, cuối
cùng vẫn lái chiếc xe hỏng đi.
Hoắc Tây đứng lặng một hồi.
Mãi đến khi bị gió đêm thổi cho toàn thân lạnh buốt, cô mới nói với người bên cạnh: “Đi thôi, tôi đưa cậu về!”
Bạch Khởi nắm ngược lấy tay cô.
“Anh ta chính là người đó? Vì anh ta mà chị mới không chịu chính thức ở bên tôi?”
Hoắc Tây cười nhạt, không trả lời câu hỏi của cậu ta.
Cô lấy được chìa khóa xe từ trong túi áo Bạch Khởi, tìm thấy chiếc xe thể thao của cậu ta, ngồi vào: “Còn không đi?”
Bạch Khởi lên xe.
Có lẽ là vì giận cô nên cậu không chịu lên tiếng…
Hoắc Tây thấp giọng nói: “Tôi đã nói chúng ta không hợp, tôi cũng không muốn bị đám fan bạn gái của cậu cấu xé. Vậy nên chúng ta cứ dễ tụ dễ tan đi.”
Bạch Khởi nhìn ra ngoài cửa số xe, không thèm để ý đến cô.
Hoắc Tây giơ một tay ra, vỗ vổ mặt cậu ta: “Ngoan đi!”
Bạch Khởi quay đầu nhìn cô một cái, ánh
mắt hơi đỏ, một lúc sau, cậu ta cởi dây an toàn, chồm tới ôm lấy eo Hoắc Tây, vùi đầu vào cái bụng mềm mại của cô, thì thầm: “Chị ở lại chỗ tôi một đêm đi.”
“Được! Nhưng đừng mong tôi ngủ với cậu.”
Bạch Khởi không lên tiếng!
Hoắc Tây tập trung lái xe, thật ra thì cô cũng được xem như là luật sư của Bạch Khởi, cô quen biết Bạch Khởi vào bốn năm trước.
Giữa hai người từng có một đoạn nghiệt duyên.
Sau đó cảm thấy không hợp, cô là một người nâng lên được thì bỏ xuống được, còn Bạch Khởi thì lại nhớ mãi không quên.
Thế mà cô lại trởthành luật sư của cậu ta.
Vả lại, Bạch Khởi rất được lòng người khác, Hoắc Tây cũng rất quý cậu ta.
Cô đưa người về nhà, đóng cửa xe lại.
Cửa căn hộ mở ra, Bạch Khởi đè cô xuống định hôn, Hoắc Tây chặn cậu ta lại.
“Láo nháo nữa là tôi về đấy!”
Bạch Khởi vùi mặt vào một bên cổ cô, giọng cậu ta khàn khàn: “Nếu anh ta vẫn chưa quay về, tối nay chị lại gặp phải tôi, chắc chắn chị sẽ đồng ý ở bên tôi! Hoắc Tây, chị vẫn còn yêu anh ta, có
phải không?”
Hoắc Tây vỗ mặt cậu ta: “Nghĩ gì vậy em trai!”
Cậu ta không buông cô ra, cô thẳng thừng đá một cái, Bạch Khởi rên lên.
Hoắc Tây không thèm đế ý cậu ta.
Cô quen cửa quen nẻo bước đến tủ rượu, tự rót cho mình một ly rượu vang đỏ, sau đó ngồi xuống trước cửa số sát đất từ từ uống, trông tâm trạng có vẻ không vui.
Bạch Khởi biết thân cô ở đây nhưng lòng đã bay đến chỗ người khác.
Cậu ta ngồi xuống cạnh cô: “Chị đến chỗ tôi qua đêm là muốn làm cho anh ta hiếu lầm, đế anh ta không quấn lấy chị nữa sao?”
“Nhạt nhẽo!”
Hoắc Tây uổng gần phân nửa ly rượu vang đỏ, thở dài: “Con nít thì biết cái gì!”
Thật ra cô biết Bạch Khởi không còn là con nít nữa.
Bạch Khởi đã hai mươi bốn tuổi rồi, là một người đàn ông có ý đồ với cô.
Tinh cảm giữa cô và Bạch Khởi không thể nói rõ, nhưng cả hai đều chưa có đối tượng, không cần phải giải thích gì với ai, chứ đừng nói
đến coi sói mắt trắng Trương Sùng Quang kia.
Cô muốn uống rượu, Bạch Khởi đi ngay vào bếp nấu cơm cho cô.
Lại mở một chai rượu tốt nhất.
Hoắc Tây nhìn khuôn mặt trắng nõn thanh tú của cậu ta, không nhịn được vươn tay nhéo một cái: “Không uổng công trước đây nuôi cậu!”
Theo thói quen, cô định hôn cậu ta một cái.
Nhưng cuối cùng vẫn không hôn.
Bạch Khởi cười nhạt, giống như đang chế nhạo cô, Hoắc Tây nhún vai: “Vừa rồi trong xe đã bị Trương Sùng Quang hôn, chắc cậu cũng không muốn hôn gián tiếp cậu ấy đâu ha!”
Bạch Khởi nghiến răng: “Chị đúng là biết cách chọc giận người khác!”
Cậu ta đột nhiên đè gáy cô lại, hôn xuống, Hoắc Tây chặn thế tấn công của cậu ta lại: “Cậu không để ý, nhưng tôi thì có! Được rồi, ăn cơm thôi!”
Bạch Khởi rất bất mãn, cậu ta hận không thể lập tức chém Trương Sùng Quang.
Không có Trương Sùng Quang…
Cậu ta sẽ có thể quấn lấy Hoắc Tây như vậy cả đời, có thế cô sẽ không kết hôn với cậu ta, nhưng cô cũng sẽ không thích người khác, như
vậy là đủ rồi.
Cậu ta cũng không thèm vị trí đỉnh lưu.
Từ năm 20 tuổi, cậu ta đã chỉ thích một mình Hoắc Tây.
Cơm nước xong, Hoắc Tây co ro ở phòng khách một đêm, trời vừa sáng cô đã về nhà.
Bạch Khởi đã thức, nhưng không dậy hẳn.
Hoắc Tây không thích bị người khác trói buộc, cậu ta quấn lấy cô, nhưng cũng có chừng mực.
Nếu không thì cậu ta đã chẳng thể ở bên cạnh cô, chờ đợi suốt bốn năm.
Hoắc Tây đón xe về nhà.
Trời tờ mờ sáng, người giúp việc trong nhà đã thức dậy làm việc, nhìn thấy cô bèn gọi cô Hai.
“Nhỏ giọng thôi! Đừng đề bố tôi nghe thấy!”
Hoắc Tây rón rén đi tới cửa, cởi giày rồi bước nhè nhẹ vào nhà.
Nhưng mới đi được hai bước, một giọng nói đã vang lên.
“Về rồi à?”
Là giọng của Trương Sùng Quang.
Hoắc Tây ném giày xuống đất, mang vào lại
rồi nhìn về phía ghế sa lon.
Trương Sùng Quang đang ngồi ở đó, dù không bật đèn nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ tiều tụy, trước mặt cậu có mấy chai rượu, dưới đất còn thêm mấy chai không nghiêng ngã.
Hoắc Tây khoanh tay trước ngực nói: “Chà, thức sớm vậy!”
Vẻ mặt Trương Sùng Quang lạnh lùng: “Không thể so với luật sư Hoắc được! Sao vậy, chơi bời suốt đêm với tiếu thịt tươi mà vẫn có thế dậy được à? Là vì cậu ta không được hay vì luật sư Hoắc có năng khiếu trời ban?”
Cậu đã nổi giận thật sự, đến cả luật sư Hoắc mà cũng gọi ra miệng.
Hoắc Tây thấy cậu như vậy cũng không chịu thua, cô tự rót cho mình một ly nước nóng, vừa uống vừa châm chọc cậu.
“Tôi quen thuộc với thành phố B! Không giống như Tống giám đốc Trương, muốn uống rượu hoa cũng không tìm được chỗ!”
“Mới sáng sớm, hay là đem một con chó Hybrid về đi, không cần phải khó chịu với người khác nữa!”
Trương Sùng Quang lạnh lùng nhìn cô.
Hoắc Tây thoải mái ngồi đối diện cậu, hai
chân không mang tất gác lên bàn trà nhỏ.
Thắng thế mà, ai lại không khoái trá.
Trương Sùng Quang nhìn chân cô: “Sao thế, dữ dội đến nỗi tất chân cũng rách à!”
“Đúng đó!”
“Cậu gần ba mươi rồi, không thể hiếu được thế lực của tiểu thịt tươi 24 tuối đâu!”
Trương Sùng Quang bẻ bẻ tay: “Cậu ta giỏi vậy sao?”
Hoắc Tây chớp chớp mắt: “Thử một lần mới biết được!”
Trương Sùng Quang tức tới nỗi không muốn đế ý tới cô, thế là đứng dậy đi lên lầu, nhưng mới đi được nửa đường đã bị Lục Thước chặn lại, đêm qua Lục Thước không đi, cố tình ở lại xem trò vui.
Quả nhiên, mới sáng sớm đã cực kỳ đặc sắc.
Cậu biết, muốn trị được Trương Sùng Quang thì phải có chị của mình!
Lục Thước cùng một giuộc với Hoắc Tây, giả vờ như không biết, cười tủm tỉm: “Sao ai cũng dậy sớm thế?”
Trương Sùng Quang huých vai cậu ra đi lên lầu.
Lục Thước mặc áo choàng tắm dày màu trắng chậm rãi xuống lầu, Hoắc Tây duỗi chân
qua: “Xoa bóp cho chị đi! Bận cả đêm chị mệt chết đi được!”
Trước giờ Lục Thước vẫn luôn thân thiết với cô, cậu xoa bóp, suy nghĩ một chút rồi lại hỏi.
“Tính thế nào?”
Cậu hất cằm chỉ vào vị trí trên lầu: “Người đã về, chị đang muốn chọc giận anh ấy à?”
Hoắc Tây đánh cậu một cái.
Cô cười nhạt: “Em nghĩ nhiều rồi! Trên đời này làm gì nhiều chuyện gương vỡ lại lành đến thế.”
Lục Thước cũng cười khẽ, không nói gì.
Trương Sùng Quang đứng trên lầu hai.
Những ngón tay thon dài nắm lấy tay vịn, nắm chặt đến nỗi các đốt ngón tay cũng trở nên trắng bệch, cậu nghe Hoắc Tây nói, cô nói làm gì có nhiều chuyện gương vỡ lại lành đến thế.
Khi cô nói những lời này, trông có vẻ khá nguội lạnh.
Trương Sùng Quang không thể nào diễn tả được cảm giác trong lòng mình, trở về phòng ngủ, cậu tựa đầu vào khung cửa, nghĩ đến chuyện sau tết mình phải lập tức quay về Mỹ, vậy thì họ sẽ vần có thể giống như trước đây.
Vui vẻ làm người một nhà của nhau.
Khi đối phương gặp khó khăn, vẫn có thế giúp đỡ lẫn nhau, nhưng sẽ không thể trở thành người yêu.
Ai nấy đều thoải mái.
Hoắc Tây đã làm được, sau khi cậu nói chia tay, cô chưa từng đòi quay lại với cậu.
Cậu biết đã có một khoảng thời gian Hoắc Tây vẩn chờ đợi cậu, chờ cậu hối hận, chờ cậu quay đầu, bởi vì nhà của cậu ở đây, cô luôn cho rằng cậu sẽ quay về.
Nhưng cậu đã không làm vậy, mấy năm nay, cậu chưa từng quay về.
Cô vứt bỏ cậu cũng là chuyện thường tình.
Bây giờ cậu có tư cách gì mà khó chịu?
Xốc lại tinh thần, quay về Mỹ mới là lựa chọn chính xác.
Nhưng khi Trương Sùng Quang thu dọn hộ chiếu, trong lòng cậu khó chịu vô cùng, từ nhỏ cậu đã trải qua mọi đau khố, nhìn thấy mẹ nhảy lầu trước mắt mình, sợ hãi đến thế nhưng cậu vẫn đè nén trong lòng.
Cậu đã quen với việc kiềm chế.
Hoắc Tây là tia sáng trong sinh mạng của cậu, là cô đã soi sáng cậu.
Nhưng ánh sáng quá rực rỡ, khiến cậu cảm
thấy chói mắt, không quen.
Cậu lựa chọn che ánh sáng đi.
Bây giờ, cậu mong nhớ luồng sáng ấy, nhưng Hoắc Tây đã không còn muốn chiếu sáng cậu nữa.
Trương Sùng Quang từ từ che ngực, cậu cảm thấy đau đớn.
Cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK