Ông ăn cơm một mình, tự mình từ từ ăn qua bữa, như thể vẫn đang được bọn nhỏ vây quanh rộn ràng vừa rồi.
Ông chưa bao giờ khát khao có một gia đình hơn giờ phút này.
Ông khát khao được con cháu vây quanh, khát khao có thể ôm lấy Tiểu Lục U bằng da bằng thịt, dù cho cô bé chỉ có thể bập bẹ vài tiếng không rõ ràng, cũng sẽ khiến ông cảm thấy rất dễ chịu thoải mái.
Còn Thước Thước, sẽ ở bên cạnh ông, nhìn em gái mình.
Lục Khiêm khẽ khép mắt lại.
Cửa được đẩy nhẹ ra, thư ký Liễu đến đón ông, thấy cả phòng đều quạnh quẽ vắng lặng, bèn lên tiếng xoa dịu bầu không khí: "Hai đứa nhỏ về rồi sao?"
Lục Khiêm cười nhạt: "Ừm, mẹ dẫn về rồi."
Thư ký Liễu đoán rằng cậu chủ nhà họ Tư cũng vừa đến, hẳn là không vui vẻ gì, vậy nên anh ta cười cười nói: "Lần tới dẫn hai đứa nhỏ về biệt thự, bà cụ ở nhà sẽ vui lắm đây."
Lục Khiêm ngước mắt: "Cậu đang dỗ tôi đấy à."
Thư ký Liễu dỗ ông ăn cơm, sau đó cùng lên xe về biệt thự.
Lục Khiêm tắm rửa sạch sẽ, thay áo choàng tắm màu đen rồi nằm lên giường.
Ông và Minh Châu từng ngủ trên chiếc giường này.
Đêm khuya vắng vẻ, ông bỗng nhớ cô da diết.
Dù là tình cảm hay là thân thể, đều nhớ cô.
Ông mắc bệnh gần hai năm, hai năm qua, ông còn không hề tự giải quyết lần nào.
Một lần cũng không.
Lục Khiêm nhẹ nhàng ngồi dậy, tựa vào đầu giường, mở ngăn kéo lấy khung hình bên trong ra.
Là một tấm ảnh chụp của cô.
Bức ảnh được chụp ở Lục Viên, thời tiết rất đẹp, cây tử đằng ở phía sau đang nở rộ, ông ngồi bên bàn đá uống trà, cô ở sau lưng choàng lấy cổ ông, vẻ mặt rạng rỡ.
Khoảng thời gian đó thật đẹp đẽ biết bao!
Lục Khiêm rất nhớ cô, nhớ cô khủng khiếp!
Ông tưởng tượng lúc này cô hẳn là đang nằm trên giường, vì thế nên cầm điện thoại lên gọi một cuộc.
Sau vài hồi chuông, Minh Châu mới trả lời.
Giọng cô có phần lạnh lùng, khàn khàn trong đêm: "Có chuyện gì không?"
Lục Khiêm nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu Lục U ngủ rồi à?"
Minh Châu “ừ” một tiếng.
Cô nhìn con gái nhỏ bên cạnh, kìm lòng chẳng đặng mà vươn tay vuốt ve, vẻ mặt dịu dàng trìu mến.
Lục Khiêm hơi ngừng lại: "Bình thường con bé có ngoan không?"
"Rất ngoan."
Minh Châu suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn hỏi thẳng: "Rốt cuộc là ông muốn hỏi gì?"
Bỗng chốc bầu không khí trở nên khó xử.
Im lặng lúc lâu, Lục Khiêm dịu dàng nở nụ cười, ông đáp: "Sao vậy, anh hỏi chuyện bọn nhỏ làm em không vui sao?"
Minh Châu không nói gì.
Hô hấp hai người hòa vào nhau, giao thoa nơi hai đầu điện thoại.
Giọng Lục Khiêm bỗng khàn khàn, mang theo sự căng thẳng đầy nam tính: "Em và cậu ta… bên nhau thế nào?"
Minh Châu lặng thinh, sau mới nhẹ giọng nói: "Cũng được!"
Nói xong, cô không đợi ông trả lời đã chủ động cúp máy.
Nhưng khi nằm xuống giường, cô không thể nào ngủ được nữa.
Những chuyện cũ của cô với Lục Khiêm cứ thoáng hiện qua, từng cái từng cái một, cô muốn mặc kệ cũng không mặc kệ được…
Bên kia, Lục Khiêm cũng vậy.
Gọi xong cuộc điện thoại này, lại càng tương tư khó nhịn.
Nhưng làm sao bây giờ, Minh Châu vẫn còn tức giận trong lòng, giọng điệu này như thể cô sẽ không bao giờ tha thứ cho ông, cũng sẽ không buông bỏ tự tôn mà chấp nhận bắt đầu thêm lần nữa với ông.
Vậy nên, ông phải kiên nhẫn, dùng sự kiện nhẫn lớn nhất cả đời mình để đợi cô.
Lục Khiêm khẽ nhắm mắt lại.
Vài ngày sau, ông không xuất hiện trước mặt Minh Châu nữa, cũng không đến nhà họ Hoắc báo cáo mỗi ngày, chỉ hôm nào cũng gọi cho Tiểu Thước Thước một cuộc gọi, tiện thể nghe giọng Tiểu Lục U.
Ông đến đón Thước Thước tan học, đưa về ăn tối, rồi lại đưa cậu bé về nhà.
Ông và Minh Châu không chạm mặt nhau lấy một lần.
Một tuần trôi qua trong nháy mắt.
Nhà họ Tư tổ chức một bữa tiệc, nói là tiệc rượu, nhưng thật ra là buổi công chiếu của một bộ phim nghệ thuật.
Bộ phim do nhà họ Tư đầu tư, diễn viên chính thật không khéo, là cô Hồ.
Bóng hồng trước đây của Lục Khiêm.
Khi Ôn Noãn mời Minh Châu đến, cô đã tiện thể nhắc đến chuyện này, sợ Minh Châu để ý, nhưng Minh Châu nghe vậy chỉ xa xăm đáp: "Tôi và ông ấy bây giờ đã vậy, làm sao còn có thể để ý cô Hồ, hơn nữa cô ta là một người rất tốt."
Ôn Noãn lén nói chuyện với Hoắc Minh, bảo rằng Minh Châu đã trưởng thành.
Hoắc Minh bật ra tiếng cười nhạo.
"Nếu cô Hồ chưa kết hôn sinh con, em nghĩ Minh Châu có nói được câu không để ý không?"
Ôn Noãn xoay người, bắt đầu đeo trang sức.
Hoắc Minh ôm vòng eo nhỏ nhắn của cô, chóp mũi cao thẳng của anh áp sát vào sau tai, thấp giọng nói: "Anh thật sự không muốn để em đi!"
Ôn Noãn đối mắt với anh qua gương.