Nghe thấy, Hoắc Minh cười rất nhẹ!
Anh hỏi ngược lại: “Ôn Noãn thích cậu không?”
Cố Vân Phàm im lặng.
Cậu ta ăn chơi nhưng lại động lòng với một người phụ nữ đã có chồng.
Cậu ta chơi đùa tình cảm nhưng không biết giải quyết như thế nào.
Cậu ta ngồi ở trong xe, lấy một điếu thuốc ra để ở trên môi ngơ ngẩn nhìn tuyết ở ngoài trời, trong lòng khá khó chịu.
Rất lâu, Hoắc Minh nhẹ giọng nói: “Cố Vân Phàm, nếu như cậu cảm thấy khó khăn vậy thì chuyện của Đinh Tranh cậu đừng tham gia vào nữa!”
Cổ họng của Cố Vân Phàm động đậy.
Cậu ta khó khăn nhả ra mấy chữ: “Không cần!”
Hoắc Minh không nói gì nữa, nhẹ nhàng cúp máy… Đây là một cuộc đối thoại giữa đàn ông với nhau, anh tin Cố Vân Phàm không hèn nhát đến như thế, ngay cả chút tình cảm này cũng không xử lý tốt.
Hơn nữa loại chủ đề này không nên tồn tại.
Phía bên kia, Cố Vân Phàm buông điện thoại xuống, ngón tay hơi run rẩy đốt điếu thuốc.
Thật kỳ lạ.
Khi cậu ta gọi điện với Hoắc Minh, tâm trạng rất bình tĩnh cũng không có chút tâm trạng như ghen.
Cậu ta đố kỵ Khương Duệ.
Bởi vì Khương Duệ cũng không có được cô giống vậy nhưng có thể có vị trí trong lòng cô.
Cố Vân Phàm hút một điếu thuốc xong...
Cậu ta gọi một cuộc điện thoại, đối phương là một người mẫu khá nổi tiếng.
Sau khi nói mấy câu, cậu ta chạy xe đến căn hộ của đối phương, vừa mở cửa ra lảo đảo hôn nhau...
Cậu ta nghĩ đây mới là cuộc sống của cậu ta.
Ôn Noãn, không phải người cậu ta nên đụng vào, cho dù là chút hảo cảm.
Sau khi làm xong với người phụ nữ, cậu ta dựa ở đầu giường hút thuốc.
Điện thoại vang lên, là Đinh Tranh gọi đến.
Cố Vân Phàm khá phiền cô ta, cậu ta cũng biết Đinh Tranh không đơn thuần chỉ muốn chơi với cậu ta, còn muốn gả vào nhà họ Cố.
Cậu ta nhìn cuộc gọi đến cười giễu.
Cô ta cho rằng nhà họ Cố tốt bao nhiêu?
Một lúc sau, cậu ta vẫn nghe điện thoại, giọng nói của Đinh Trang mềm nhũn mang theo chút dỗ ngọt: "Vân Phàm cậu có ở nhà không? Tôi làm thức ăn khuya, bây giờ đang ở dưới nhà cậu, nếu tiện thì cậu xuống lấy."
Thức ăn khuya?
Cố Vân Phàm cười lạnh nhả khói ra, cậu ta rất thẳng thắn nói với cô ta: "Tôi đang ở trên giường của người khác."
Đinh Tranh đơ người.
Cô ta không ngờ rằng một chút mặt mũi Cố Vân Phàm cũng không để lại cho cô.
Cố Vân Phàm mang theo nhiệm vụ tiếp cận cô ta, cũng không muốn tỏ ra quá nghiêm trọng, giọng nói hoà hoãn lại chút: "Có việc ngày mai nói tiếp đi!"
Nói xong, cậu ta cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt của cậu ta có chút âm trầm.
Cậu ta nhớ ra hợp tác của mình với Ôn Noãn.
Mẹ của cậu ta bị tên khốn họ Cố đó gạt, theo ông ta năm năm rồi mới biết ông ta có vợ.
Người đó chưa từng nghĩ sẽ để hai mẹ con bọn họ sống dưới ánh mặt trời.
Đứa con trai đoản mệnh của người đó mất rồi, cầu xin cậu ta thừa kế sản nghiệp, nhưng ông ta vẫn không thừa nhận mẹ của cậu ta, cho dù vợ của ông ta đã qua đời nhiều năm...
Bởi vì giới thiệu xe tuyết, cậu ta với Ôn Noãn mới có cơ hội hợp tác.
Thứ cậu ta không thể lấy được cho mẹ nhưng Ôn Noãn có thể.
Cố Vân Phàm biết rõ, hợp tác là hợp tác, sản sinh ra thứ tình cảm không cần thiết đó chính là phá hỏng quy tắc, nhưng cậu ta vẫn không tự khống chế được, có lẽ là trong thế giới hỗn độn của cậu ta chưa từng nhìn thấy người phụ nữ thuần tuý giống như Ôn Noãn.
Nghĩ đến đây, cậu ta hút thuốc xong bắt đầu mặc đồ.
Người mẫu tắm xong quấn khăn tắm đi ra, vô cùng động lòng.
Nhìn thấy bộ dạng cậu ta muốn đi, không kiềm được đến quấn lấy cậu ta, bất mãn nói: "Giờ này rồi còn muốn đi?"
Cố Vân Phàm đẩy cô ta ra.
Cậu ta xuống giường thắt dây nịt, sau đó bóp khuôn mặt của người phụ nữ, cười tà khí: "Gấp đến sân tiếp theo!"
Nói xong, cậu ta cầm chìa khoá xe rời đi.
Người phụ nữ tức giận mắng: "Cố Vân Phàm, đồ khốn nạn!"
Ở cửa Cố Vân Phàm thay giày đương nhiên nghe thấy.
Khoé môi cậu ta nở nụ cười lạnh: Cậu ta đương nhiên khốn nạn. Xuất thân của cậu ta lạnh tanh như vậy, mười lăm tuổi cậu ta đã lăn lộn ở những nơi không lành mạnh để sinh sống, cậu ta không khốn nạn thì không bình thường rồi.
Cố Vân Phàm rời khỏi nơi ở của người phụ nữ, từ từ chạy xe về nơi mình ở.
Dưới lầu, đang đậu một chiếc xe đua màu đỏ.
Đinh Tranh ngồi ở trên xe cầm điện thoại đang lướt tin.
Cố Vân Phàm chạy xe đậu ngang hàng cô ta, hạ kính xe xuống, khuỷu tay đặt ở chỗ cửa sổ xe: "Còn đang đợi tôi sao?"
Mắt của Đinh Tranh sáng lên.
Cô ta nhìn chằm chằm Cố Vân Phàm.
Khuôn mặt cậu ta lười nhác, cô ta biết đó chính là sự mệt mỏi có được sau khi làm thỏa mãn với người phụ nữ kia, trong lòng cô ta ít nhiều có chút ghen, không vui vẻ lắm: "Sắp chuẩn bị đi!"
Cô ta khởi động xe chuẩn bị rời đi, ít nhiều cũng muốn thăm dò địa vị của bản thân ở trong lòng cậu ta.
Cố Vân Phàm thò người ra, tắt xe cho cô.
Khi ngước mắt, ánh mắt âm u nhìn cô ta: "Không vui sao? Chị cũng đâu phải ngày đầu tiên biết tôi là người gì?"
Đinh Tranh hơi ngơ người.
Khi Cố Vân Phàm nói lời này, biểu cảm rất giống Cố Trường Khanh.
Đợi cô ta hoàn hồn lại cô ta đã không tự chủ được ôm cổ người đàn ông, hôn môi với cậu ta.
Đinh Tranh bẩn, Cố Vân Phàm biết.
Nhưng cậu ta những năm nay người phụ nữ như thế nào chưa gặp qua, cậu ta không phải không chê bai mà là căn bản không để ý, vì thế vừa hôn cô ta vừa mở cửa ngồi vào trong...
Mấy phút sau, trong xe đua đung đưa có tiết tấu.
Cửa sổ xe cũng không có đóng chặt, từ khe hở đó nhìn qua có thể nhìn thấy sắc thái quyến rũ mê người ở người phụ nữ, còn có hơi thở gấp gáp hơi khàn của người đàn ông truyền ra từ trong xe.
Sau khi kết thúc, Đinh Tranh nằm sấp trong lòng cậu ta.
Ngón tay thon dài vẻ nhẹ trên lồng ngực cậu ta, mềm giọng nói: "Vân Phàm, chúng ta bên nhau đi!"
Cố Vân Phàm không lên tiếng, cậu ta vượt qua cô ta lấy hộp thuốc lá, lấy một điếu ra để lên môi, cúi đầu đốt.
Đinh Tranh đối với cơ thể của cậu ta không dứt được.
Có lẽ, cô ta thích người đàn ông hư hỏng như vậy.
Cô ta nói với cậu ta: "Tôi không chỉ nhìn trúng bối cảnh của cậu, Vân Phàm tôi là thật lòng!"
Cô ta lại nói cô ta muốn làm cho cậu ta nổi tiếng để bố của cậu ta nhìn cậu ta bằng con mắt khác.
Cố Vân Phàm nghe xong, từ từ nhả vòng khói ra.
Cậu ta giỏi nắm bắt phụ nữ nhất, không nói được cũng không nói không được... Nếu như càng như xa như gần thì người phụ nữ càng dâng tất cả, cống hiến đến trước mặt cậu ta.
Cuối cùng, cậu ta chỉ để lại một câu.
"Xem lại đã! Điều kiện tiên quyết là phải gom được tiền tài trợ!"
Đinh Tranh nhẹ nhàng ôm khuôn mặt tuấn tú của cậu ta, giọng nói hơi khàn: "Trong tay tôi có mấy trăm triệu, nếu như tin tức cuộc đua xe lần này chuẩn thì tôi sẽ đầu tư hơn phân nửa vào, không sợ gom không được."
Cố Vân Phàm cười nhàn nhạt.
Đinh Tranh biết, loại cậu cả này coi thường chút tiền này.
Cô cũng không nỡ dùng toàn bộ tiền lên người cậu ta, nhưng không nỡ con thì không bắt được sói, bây giờ cô ta thật sự muốn sống cùng cậu ta.
Cô ta nghĩ đến Bạch Vi, nghĩ đến Ôn Noãn.
Có lẽ, cô ta phải xây dựng mối quan hệ tốt với bọn họ như vậy cô ta mới có thể gả vào nhà họ Cố.
...
Phía bên kia, Hoắc Minh tắt điện thoại.
Anh yên tĩnh nhìn điện thoại mấy giây, nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng xe hơi, nghĩ là Ôn Noãn dẫn theo các con về rồi.
Anh nhìn người giúp việc một cái.
Người giúp việc lập tức gật đầu: "Tôi không nói với bà chủ."
Hoắc Minh cười rất nhẹ, đi ra nghênh đón vợ và các con.
Tháng Chạp lạnh giá.
Thời tiết lạnh anh chỉ mặc áo len đi ra ngoài, đợi xe dừng lại mới mở cửa sau của xe.
Ôn Noãn xuống xe, vô cùng tự nhiên hỏi: "Mặc ít như vậy!"
Ánh mắt của Hoắc Minh sâu thẳm.
Ngón tay của anh nhẹ nhàng lướt qua mặt cô, ngón tay ấm áp.
Mặt của Ôn Noãn nóng, nhỏ tiếng nói: "Ở trước mặt các con chú ý chút."
Hoắc Minh lại cười, khom lưng bế Hoắc Tây từ trong xe ra, hôn vào mặt nhỏ nói: "Hoắc Tây, bố có cần chú ý không?"
Hoắc Tây dựa vào vai của Hoắc Minh, vô cùng thoải mái.
Cô bé ôm lấy cổ của bố, giọng nói nũng nịu: "Mẹ khá vui mà."
Mặt của Ôn Noãn đỏ đến không chịu được.
Cô nắm tay nhỏ của Sùng Quang, đi rất nhanh, Hoắc Minh ở phía sau không quên nhắc nhở cô: "Cẩn thận con."
Ôn Noãn không quan tâm anh.
Hoắc Minh bế Tiểu Hoắc Tây chậm rãi đi theo phía sau.
Tiểu Hoắc Tây mềm nhũn nói: "Hôm nay ăn cơm gặp được chú Khương Duệ rồi!"
Hoắc Minh hơi híp mắt.
Anh không biến sắc hỏi: "Còn có ai?"
"Còn có chú Chu và chị Khương Sinh, còn có một chú không quen biết trông khá đào hoa."
Hoắc Minh không hỏi nữa.
Vào phòng khách, Ôn Noãn đã cởi áo khoác, cô gọi Hoắc Tây đi đàn dương cầm.
Hoắc Tây ít nhiều muốn lười biếng.
Ôn Noãn mềm lòng, cô không thích ép buộc con trái lại Hoắc Minh gõ nhẹ vào đầu Sùng Quang nói: "Con gái đàn dương cầm có phải vô cùng có khí chất?"
"Đúng vậy." Sùng Quang trả lời đâu ra đấy.
Tiểu Hoắc Tây lập tức ngồi xuống, lưng thẳng lên...
Ôn Noãn khá cạn lời.
Buổi tối tắm xong, cô ngồi ở trước bàn trang điểm xoa kem dưỡng da.
Sau khi tắm, da mềm mại nhất, trước giờ Hoắc Minh dục vọng cao mỗi đêm dù không làm cũng chơi rất lâu...
Anh ghé sát cổ của cô ngửi nhẹ.