Ngày xuân hoà thuận vui vẻ.
Trong phòng sinh Vip, ánh mặt trời ấm áp thoải mái, người thân bạn bè đến thăm rất đông… Buổi chiều, Hoắc Doãn Tư lại tiễn đi một đám người, xong rồi quay lại chơi với em bé trong nôi, bảo em bé gọi cha.
An Nhiên khỏe hơn được một lát, yên tĩnh mà nhìn anh.
Năm tháng êm đềm.
Hoắc Doãn Tư ngước mắt lên, mỉm cười: “Cuối cùng cũng yên lặng hơn chút rồi. Thật là, con gái anh cứ để không cho bọn họ nhìn.”
An Nhiên nghe vậy thì buồn cười: “Vậy sau này anh đừng cho con bé ra ngoài, cứ nhốt trong nhà luôn đi!”
Hoắc Doãn Tư cúi đầu dịu dàng nhìn cô nhóc làn da nhăn nhúm. Em bé mới sinh ra được hai ngày, còn chưa kịp nảy nở. Dù vậy, Hoắc Doãn Tư vẫn cảm thấy con gái mình đẹp nhất trên đời.
Nhìn được một lát, anh chợt cười khẽ nói: “Muốn nhốt thì nhốt người mẹ xinh đẹp lại, chứ An An nhà ta còn nhỏ lắm, phải ở bên ngoài để lớn lên.”
An Nhiên tức giận bật cười: “Hoắc Doãn Tư, anh ngây thơ quá đi!”
Hoắc Doãn Tư nhìn chằm chằm cô, rất nghiêm túc mà nói: “Anh từng có suy nghĩ như vậy.”
An Nhiên dịu dàng đáp: “Sau này chúng ta sẽ yên ổn bên nhau. Hoắc Doãn Tư, em sẽ không đi nữa.”
Anh cười cười, nhìn xuống bảo bối An An của anh, trong lời là nói với An Nhiên: “Em còn dám chạy, anh sẽ đánh gãy chân em!”
“Đánh gãy chân em có lợi gì cho anh? Ngay cả sinh hoạt bình thường cũng không làm được nữa mà?”
“Anh chăm sóc em!”
“Hoắc Doãn Tư, anh biến thái quá đi!”
…
Lúc hai người đang nói chuyện, cửa phòng mở ra, Cố Vân Phàm đi vào.
Cố Vân Phàm nhớ thù Hoắc Doãn Tư, mỉa mai: “Mới sinh con xong mà có sức sống ghê ha! Còn cãi nhau nữa cơ mà, không nghe thì thôi, nghe rồi mới biết người trẻ tuổi hiện nay chơi đủ trò thế kia! Yêu đến mức đánh gãy chân… yêu đương vật vã, ngã theo tình cũ hả?”
An Nhiên ngại ngùng.
Hoắc Doãn Tư mặt dày, đứng dậy cầm đồ trong tay Cố Vân Phàm, cười thản nhiên nói: “Tổng giám đốc Cố và vợ cũng không kém, là cái trò cưới trước yêu sau, chơi giỏi lắm mà!”
Cố Vân Phàm rất khâm phục tên vô lại Hoắc Doãn Tư.
Hoắc Doãn Tư còn vô lại hơn cả cha mình là Hoắc Minh nữa.
Trêu đùa xong, Hoắc Doãn Tư nghiêm chỉnh nói với vợ mình: “Tổng giám đốc Cố nhà em đến thăm em kìa, hai người trò chuyện một lát đi, anh đi mua cốc cà phê cho tổng giám đốc Cố.”
An Nhiên mỉm cười: “Tổng giám đốc Cố không thích thêm đường.”
Hoắc Doãn Tư cười theo: “Biết rồi vợ yêu!”
Chờ anh đi rồi, Cố Vân Phàm nhìn em bé, rất vừa lòng nói: “Là một đứa bé xinh đẹp, giống Doãn Tư hơn một chút.
An Nhiên cũng cảm thấy giống.
Lâm Hi giống cô. An An giống anh.
Cố Vân Phàm tặng hai bao lì xì. Một bao cho người mẹ dũng cảm. Một bao cho em bé đáng yêu.
An Nhiên không từ chối, vui vẻ nhận bao lì xì, nhẹ giọng hỏi: “Trong nhà sao rồi?”
Cố Vân Phàm biết cô đang hỏi gì, cười nhạt đáp: “Thì cũng vậy thôi, tôi dọn về nhà ở rồi… Tôi từng tuổi này rồi, thế nào cũng phải có người thừa kế. Dù là ai sinh cũng được, chỉ cần khỏe mạnh là được.”
Nghe hiểu ý của ông ấy, An Nhiên giật nảy mình. Chỉ là cô không tiện nói tiếp đề tài này.
Không ngờ Cố Vân Phàm lại nói: “Mẹ đứa nhỏ thường xuyên không về nhà, đêm nào đứa nhỏ cũng khóc. Cô ta ngại phiền phức, cứ ném đứa nhỏ cho bảo mẫu là xong.”
“Tổng giám đốc Cố!” An Nhiên không biết nên trấn an ông kiểu gì.
Cố Vân Phàm không chút để ý cười nói: “Không về cũng tốt, để tránh đứa nhỏ sợ khi thấy cô ta.”
…
Hai người nói chuyện một lúc lâu, Hoắc Doãn Tư mới mua cà phê quay lại.
Cố Vân Phàm uống vài ngụm rồi buông cốc. Ông vỗ nhẹ lên vai Hoắc Doãn Tư: “Hãy chăm sóc tốt cho An Nhiên, quý trọng hạnh phúc của cô cậu. Mấy năm nay hai cô cậu cũng không dễ dàng gì.”
Hoắc Doãn Tư ừ một tiếng: “Để tôi đưa chú đi!”
Cố Vân Phàm dừng bước: “Xe đang đợi tôi dưới lầu, tôi chỉ tranh thủ được lúc rảnh tới thăm An Nhiên, trong nhà bên thành phố H không thiếu tôi được, tối nay tôi còn phải về nhà, đứa nhỏ cần phải có người lớn trông mới được.”
An Nhiên nghe mà cảm thấy chua xót.
Hoắc Doãn Tư nhất quyết đưa Cố Vân Phàm đến cửa thang máy.
Lúc chờ thang máy, Cố Vân Phàm cười nói: “Nhãi ranh cậu ân cần thế làm gì? Không bình thường một chút nào!”
Hoắc Doãn Tư nhướng mày: “Xem ra tổng giám đốc Cố không có nhiều ấn tượng tốt về tôi. Tôi cố ý đi ra để nói với tổng giám đốc Cố là Tư Ỷ đã trở lại… có khi lát nữa sẽ đến thăm An Nhiên. Chú không đợi một lát, có khi được gặp một lần?”
Tư Ỷ?
Cố Vân Phàm ngây người. Ông tuyệt đối không ngờ rằng mình còn có thể nghe thấy cái tên Lý Tư Ỷ.
Hơn nửa năm qua, ông không hề có tin tức về cô ấy.
Thật ra không phải hỏi thăm không được, mà là không dám hỏi thăm.
Bọn họ đều không có phương thức liên hệ của đối phương. Ông đã xóa Zalo của cô ấy. Cho dù cô ấy chia sẻ cuộc sống ngày thường lên mạng xã hội, thì ông cũng không nhìn thấy.
Những ngày qua, không phải ông không nhớ cô ấy.
Nhưng dù có nhớ, thì cũng chỉ là người xa lạ thôi.
Hoắc Doãn Tư nói xong liền yên lặng nhìn Cố Vân Phàm.
Một lúc lâu sau, Cố Vân Phàm mới hồi hồn lại, giọng nói có chút khàn: “Không cần.”
Hoắc Doãn Tư cũng không miễn cưỡng ông.
Anh đút tay vào túi áo, mặt mày tuấn tú: “Tổng giám đốc Cố không hối hận là được rồi.”
Thang máy tới rồi, Cố Vân Phàm đi vào thang máy, thang máy đóng cửa lại.
Trong thang máy không có ai khác, chỉ có một mình Cố Vân Phàm. Anh nhìn thấy mình trong gương… Anh cho rằng mình từ chối Hoắc Doãn Tư một cách dứt khoát lưu loát. Nhưng khi đối mặt với gương, anh mới thấy được vẻ do dự tràn đầy trong mắt mình.
Anh chợt tức giận chính mình.
Rồi anh đi hâm mộ Hoắc Doãn Tư. Rõ ràng khi ấy Hoắc Doãn Tư và An Nhiên đã đi đến bước đường cùng rồi. Đến lúc gặp lại, Hoắc Doãn Tư còn có bạn gái nữa. Nhưng mà Hoắc Doãn Tư vẫn rất quyết đoán mà chia tay với Tôn Điềm, theo đuổi An Nhiên lần nữa.
Cố Vân Phàm ơi là Cố Vân Phàm, mày sống nửa đời người rồi mà còn thua kém một người trẻ tuổi nữa.
Tới lầu một, cửa thang máy mở ra, Cố Vân Phàm đang định đi ra ngoài thì ngửi được mùi hương quen thuộc.
Anh sửng sốt ngẩng đầu lên.
Là Lý Tư Ỷ!
Cô hơi đen hơn trước đây, nhưng sắc mặt lại khá hơn rất nhiều, làn da màu mật ong săn chắc.
Hiển nhiên là Lý Tư Ỷ cũng rất ngoài ý muốn. Cô ngơ ngẩn một lát rồi mới hồi hồn lại, nhẹ nhàng gật đầu chào hỏi, không có ý định nói chuyện.
Cố Vân Phàm ánh mắt sâu thẳm.
Một lúc sau, Lý Tư Ỷ hỏi: “Anh còn dùng thang máy không?”
Cố Vân Phàm chớp mắt. Khoảnh khắc đi lướt qua cô, thân thể hai người tiếp xúc với nhau, dù chỉ là một góc quần áo, anh nói nhỏ đến mức chỉ có hai người mới nghe thấy.
Tranh thủ đủ điều, chỉ để nói hai chữ vô cùng đơn giản.
“Xin lỗi!”
Sau hơn nửa năm gặp lại, anh chỉ dành cho cô hai chữ.
Nhiều hơn một chữ cũng là vượt rào, quay về con đường xưa.
Cô muốn phân rõ giới hạn với anh. Còn cái cách tốt nhất để thể hiện sự tôn trọng của anh dành cho cô, chính là xa cách cô.
Cố Vân Phàm ra khỏi thang máy vài bước, phía sau truyền đến tiếng đóng cửa thang máy. Anh đột nhiên quay người muốn nhìn cô lần nữa, nhưng chỉ thấy được một góc váy.
Tươi sáng, thanh thoát!
Cố Vân Phàm đứng khoảng một phút mới đi ra ngoài.
Bên ngoài ánh mặt trời nhiệt liệt.
Vậy mà anh không hề cảm thấy một chút ấm áp nào, ngược lại toàn thân đều là lạnh lẽo. Mãi cho đến khi về đến thành phố H, anh cũng không hăng hái lên được chút nào.
Lúc chạng vạng, anh đứng trên ban công ngoài phòng ngủ hút thuốc.
Người giúp việc ôm em bé lại, vẻ mặt hoảng loạn: “Ông chủ, cô chủ hình như bị cảm lạnh phát sốt, ông chủ có định đưa cô chủ đi bệnh viện khám bệnh không?”
Cố Vân Phàm nhíu mày, dụi điếu thuốc lá, sờ thử cái trán của đứa nhỏ.
Nóng bỏng!
Anh nhíu mày: “Sao lại thế này? Loại thời tiết này mà bị cảm lạnh được hả?”
Người giúp việc nhận tiền lương của anh, sợ anh trách tội nên nói thật: “Tối qua ông chủ đi công tác, bà chủ đột nhiên trở về, đòi mang theo cô chủ ngủ chung. Bà chủ chưa từng chăm sóc em bé, chúng tôi không yên tâm lắm, nhưng mà bà chủ đòi mang cô chủ, còn nói sẽ bàn với ông chủ.”
Cô ta càng nói càng nhỏ.
Cố Vân Phàm nhíu mày. Anh đoán là vợ anh vì anh đi công tác nên bắt đầu gây chuyện.
Cô ta cố ý làm đứa nhỏ bị bệnh để anh quay về xem.
Có phải là cô ta điên rồi không?
Lúc Cố Vân Phàm bực bội đi xuống lầu, vợ anh đã trở lại. Hai người nhìn nhau. Cô ta thấy được vẻ mệt mỏi xen lẫn tức giận trên mặt chồng mình, cười quyến rũ nói: “Về nhà rồi đấy hả? Sao nào, không phải con khốn kiếp kia cũng về nước sao, người tình cũ hiếm khi gặp mặt, sao không ở thêm một lát nữa?”
Cô ta vỗ nhẹ lên lan can: “Lo lắng cho đứa nhỏ hả?”
Cố Vân Phàm giao đứa nhỏ cho người giúp việc.
Anh từ từ bước xuống, tát lên mặt cô ta một cái, nói với giọng điệu lạnh lùng: “Có phải là cô điên rồi không? Nó là con ruột của cô, có ai làm mẹ như cô không?”
Cô ta bị anh đánh lệch người sang bên.
Thân thể mảnh khảnh của cô ta nằm lên lan can, cả buổi mới tỉnh lại được, ngước mắt lên nhìn anh: “Tôi bị anh buộc cho điên rồi! Cố Vân Phàm, anh đau lòng cái gì hả? Anh chưa từng chạm vào tôi, chúng ta lấy đâu ra con cái?”
Cố Vân Phàm nheo mắt: “Cô đang nói khùng điên gì vậy?”
Cô ta ngước khuôn mặt xinh đẹp lên, cười có chút điên cuồng: “Tôi nói sai chỗ nào? Ngài Cố, tổng giám đốc Cố… không phải là anh sợ người ta biết vợ anh ngoại tình sao? Không phải là anh sợ người ta biết đứa nhỏ không phải của anh sao? Không sao cả, tôi có thể không nói ra ngoài, tôi đi bóp chết nó, chúng ta lại sinh một đứa con khác của chúng ta!”
“Kẻ điên!” Cố Cố Vân Phàm sắc mặt xanh mét.
Cô ta bất chấp tất cả: “Anh không điên! Anh vĩ đại! Anh nuôi con người khác!”
Cố Vân Phàm đột nhiên bóp chặt cổ cô ta.
Anh kề sát lại cô ta, gằn từng chữ một: “Cô ra bên ngoài, tốt nhất là câm miệng cô lại. Nếu không tôi sẽ băm cô và bà già kia đi cho chó ăn. Cô cứ đợi xem tôi dám làm hay không, rồi có làm được hay không.”
Dứt lời, anh nhìn về phía người giúp việc: “Mang đủ đồ vật lên xe!”
Người giúp việc rất chấn động.
Cô ấy làm việc ở đây lâu rồi. Tuy rằng tình cảm hai vợ chồng ông chủ không tốt, bà chủ hay ở bên ngoài chơi, thường có vài tin đồn nhảm nhí, nhưng mà cô ấy thật sự không ngờ cô chủ thế mà lại không phải con của ông chủ.
Nhưng đây là chuyện riêng tư của chủ nhà, người giúp việc cũng không dám nhiều lời.
Chiếc xe màu đen từ từ chạy đi.
Bà Cố nhìn chằm chằm chiếc xe chạy xa dần, cái trán và khóe môi đều đang rướm máu. Cô ta tức giận đến mức đôi môi run rẩy: “Ở trong lòng anh ta, ngay cả đứa con hoang kia cũng quan trọng hơn mình!”