Cô đã mệt muốn chết, thế nhưng đây là hôn lễ cuối cùng của chị Hoắc Tây và anh Sùng Quang, cô không thể vắng mặt khiến bữa tiệc bị phá hỏng được... Vì vậy chỉ có thể kéo lê cơ thể đang khó chịu vào phòng tắm rửa qua một lượt.
Nước ấm chảy xuống, liền thấy thoải mái rất nhiều
Đến bảy giờ, có đội ngũ chuyện nghiệp tới gọi cô, trang điểm cho cô.
Hôn lễ của Hoắc Tây và Trương Sùng Quang được tổ chức vào đúng chín giờ sáng. Ôn Noãn đã tìm công ty tổ chức tiệc cưới cao cấp nhất, địa điểm tổ chức được trang trí theo chủ đề hoa diên vĩ, cực kỳ lãng mạn.
Lục U là phù dâu, nghe nói phù rể tối qua uống quá nhiều nên tạm thời tìm người khác vào thay thế.
Khi thấy người thay thế phù rể, Lục U khẽ giật mình.
Vậy mà lại là Chương Bách Ngôn.
Chương Bách Ngôn mặc một bộ vest cổ điển màu đen trắng, trông rất anh tuấn và cương nghị, không có chút dấu hiệu nào cho thấy đêm qua anh vừa hoàn toàn buông thả trong tình dục. Anh bước đến, ánh mắt tạm dừng trên người Lục U ba bốn giây mới rời đi.
Lục U mặc một chiếc váy lụa màu hồng phấn, rất đẹp.
Đặc biệt là bắp chân nhỏ nhắn, trắng nõn mảnh mai, quyến rũ vô cùng.
Ánh mắt Chương Bách Ngôn đảo qua người cô, khi anh và cô đứng cùng một chỗ cũng không nói chuyện với nhau, thậm chí ngay cả chào hỏi một câu cũng không có, thực sự quá mức xa lạ.
Phía trước, Hoắc Minh chủ trì hôn lễ, đôi trẻ nắm tay nhau.
Khung cảnh vừa long trọng lại ấm áp.
Sau khi trao nhẫn cưới, Hoắc Minh nhìn hai người, nói một câu cuối cùng: “Hy vọng đây là lần đăng ký kết hôn cuối cùng của hai đứa, nếu không sau này có lẽ mẹ của các con không còn sức lực để lo liệu long trọng thế này đâu.
Mọi người phía dưới bật cười, ánh mắt Ôn Noãn ẩm ướt.
Trên đời này, không có tình cảm của ai phức tạp hơn suy nghĩ trong lòng người mẹ.
Bên cạnh là Lục Thước sóng vai ngồi cùng vợ mình, bỗng nhiên anh ấy chỉ tay lên sân khấu, nói với vợ: “Cái váy cưới này rất đẹp, Nhưng mà trong này cũng có công sức của anh mà đúng không? Gần một trăm viên ngọc trai cuối cùng đều là do anh khâu lên đó.”
Trong lời của anh ấy còn có ẩn ý khác, đơn giản chỉ là đang nhắc nhở Lục Huân về chuyện đêm đó.
Đêm đó anh ấy làm rất nhiều lần.
Lục Huân là cô gái rất hay ngượng ngùng, bị anh ấy lưu manh nhắc lại chuyện này trước mặt bao nhiêu người như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên trong nháy mắt.
Vậy mà Lục Thước vẫn cương quyết không chịu bỏ qua cho cô ấy, sát người lại cười khẽ: "Anh chỉ đang nói về váy cưới thôi mà, sao em lại đỏ mặt? Có phải nghĩ tới một số chuyện không lành mạnh gì đó không?”
Lục Huân: Không thèm quan tâm tới anh!
Lục Thước lại bật cười, nhìn về phía Hoắc Tây trên sân khấu, anh ấy không khỏi bùi ngùi xúc động.
Cuối cùng cũng hạnh phúc!
Trương Sùng Quang nắm tay Hoắc Tây, cách một lớp mạng che mặt, cúi đầu hỏi: “Bây giờ anh có thể hôn em không?”
Bên dưới một mảnh ồn ào.
Hoặc Tây không trả lời anh, cô nhẹ nhàng bắt lấy cánh tay anh, chậm rãi nghiêng người tới gần... Dáng người cô cao ráo, chỉ cần hơi kiêng chân lên là có thể chạm tới bờ môi của anh, đôi môi hai người chạm vào nhau qua một lớp mạng che mặt mỏng.
Dịu dàng vô cùng.
Hôn một lát, Trương Sùng Quang vẫn không nhịn được, vén mạng che mặt của cô lên, đôi môi mỏng đẹp để phủ kín đôi môi cô, đồng thời kéo sát vòng eo của cô lại, để cô dán sát vào người mình, hôn một lúc lâu, anh mới dán sát vào tai cô, thì thầm nói nhỏ: “Trương Sùng Quang và Hoắc Tây, sẽ ở bên nhau trọn đời.”
Hoắc Tây vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của anh, giọng nói khàn khàn: “Không tách rời?”
Trương Sùng Quang ừ một tiếng: “Ừ! Không tách rời! Chân cũng đã gãy một lần rồi, không rời nổi.”
Anh nhẹ nhàng ôm chặt lấy cô.
Trong lòng anh, Hoắc Tây không chỉ đơn giản là vợ của anh, không chỉ đơn giản là mẹ của ba đứa con của anh... Mà cô còn mãi mãi là cô bé đeo cặp sách đi trước mặt anh ngày ấy.
Hai người họ đã trải qua rất nhiều chuyện, trong hôn lễ này, đều lộ ra vẻ xúc động.
Khách khứa bên dưới cũng vậy.
Khi Hoắc Tây quay lưng lại chuẩn bị tung hoa, tất cả mọi người đều tụ tập lại chuẩn bị đón lấy bó hoa của cô... Thế nhưng Hoắc Tây lại không tung, cô đi thẳng về phía trước, ôm lấy Lục U, đồng thời đặt bó hoa vào tay cô ấy, nói rất dịu dàng: “Em và Hoắc Kiều nhất định phải tìm được người mình thích, kết hôn với người ấy!”
Cổ họng Lục U tắc nghẹn, nửa ngày sau cũng không nói ra được lời nào.
Chương Bách Ngôn nghiêng người nhìn cô ấy.
Có lẽ là vì nhớ lại một số chuyện đã qua, ánh mắt anh thoáng dịu dàng, không còn hùng hổ dọa người như lúc sáng nữa.
Thế nhưng Lục U không muốn nhìn anh.
Cô ấy ôm Hoắc Tây, cúi đầu nói: “Nhất định em sẽ làm thế!”
Có lẽ trước buổi sáng ngày hôm nay, thỉnh thoảng cô ấy vẫn còn rầu rĩ, thế nhưng sau đêm qua, cô ấy cảm thấy mình và Chương Bách Ngôn đã kết thúc hoàn toàn triệt để, không còn một chút gì cả.
Từ nay về sau, người này có thể biến mất khỏi thế giới của cô ấy rồi.
Cơ thể cô ấy vẫn còn hơi không thoải mái, khi xuống khỏi sân khấu Diệp Bạch đã nhận ra, anh bước về phía trước một bước rồi ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô ấy, nhìn từ góc độ của Chương Bách Ngôn thì rất giống như anh đang ôm Lục U vào lòng mình.
Đôi mắt đen của anh nhuộm lên một tầng tăm tối.
Diệp Bạch có việc bận, sáng nay vừa mới chạy tới, khi anh ôm lấy eo Lục U, cô hơi co người lại, rõ ràng là sợ đau... Sườn eo của người phụ nữ bị thương một cách khó hiểu, nghĩ một chút là có thể hiểu ra tại sao lại thế này.
Diệp Bạch thích cô, lại càng đau lòng cho cô.
Anh cúi đầu, sống mũi cao thẳng kề sát bên tai cô, nhẹ nhàng hỏi: “Đêm qua em ở cùng cậu ta?”