Lý Tư Ỷ rũ mắt cười nhạt: “Đương nhiên rồi, giữa chúng ta chẳng có cái gì cả.”
Cố Vân Phàm muốn nói gì đó, nhưng rồi lại nhịn xuống.
Anh đứng dậy hỏi cô: “Em ở lại ăn một bữa cơm đi. Anh gọi đầu bếp đến nấu. Em thích ăn cá chêm nhất mà, mùa này chính là mùa cá chêm tươi ngon.”
Lý Tư Ỷ không đồng ý, chỉ nói là để cô đưa anh về nhà.
Cổ Vân Phàm nhíu mày: “Tư Ỷ, chúng ta cứ đổi xử với nhau như bạn bè bình thường, ăn một bữa cơm thôi mà, vậy mà em cũng không thế tiếp thu được sao?”
Lúc này, Lý Tư Ỷ đã đứng dậy đi ra cửa: “Anh từng thấy bạn bè lăn giường với nhau chưa?”
“Cố Vân Phàm, anh đừng buộc em nữa. Tuy rằng thành phố B là gốc rễ của em, nhưng mà cuộc sổng ở nước ngoài cũng không tệ… Và em cũng quen với việc sổng ở nước ngoài.”
Cổ Vân Phàm ngồi trên ghế sô pha.
Hoàng hôn ngày mùa hè vẫn còn nắng chói chang, ánh nắng vàng chiếu vào một bên mặt anh, giống như phủ thêm một lớp ánh vàng, đẹp
trai như thần thánh.
Anh không ngăn cản, cứ ngồi nhìn Lý Tư Ỷ đi ra ngoài.
Một lúc lâu sau, anh mới từ từ đi xuống lầu.
Cô đang ngồi trong xe, cửa sổ xe mở ra: “Ngồi ghế sau cho thoải mái một chút.”
Cố Vân Phàm không nói lời nào, trực tiếp ngồi vào ghế phụ. Lý Tư Ỷ liếc anh một cái, không kiên trì nữa: “Thân thế là của anh, bản thân anh không yêu quý thì cũng đứng trách người khác.”
Cố Vân Phàm dựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Một lát sau, lúc Lý Tư Ỷ đạp ga cho xe chạy, anh lẩm bấm: “Rõ ràng là đau lòng anh, thế mà cứ nói một đằng nghĩ một nẻo.”
Đôi mắt Lý Tư Ỷ hơi nóng lên.
Đưa Cố Vân Phàm về nhà xong, Lý Tư Ỷ lê lết thân thể mệt mỏi về nhà mình. Cô đi lên lầu, thấy đèn vẫn còn sáng, vào tới nhà mới phát hiện mẹ Lý đã trở lại.
Lý Tư Ỷ có chút ngoài ý muốn.
Cô đóng cửa, đứng ngay cửa đổi giày: “Mẹ, không phải mẹ nói muốn ở lâu một thời gian sao?”
Mẹ Lý bưng canh gà để lên bàn ăn.
Bà nhìn sắc mặt con gái cũng đoán được một vài phần, thở dài nói: “Xảy ra chuyện lớn thế kia, sao mẹ có thể yên tâm được? Mẹ hỏi thăm người làm mai, người ta nói cha mẹ Trình Luật về quê rồi. Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Lý Tư Ỷ kế lại chuyện đã xảy ra ở bệnh viện.
Nghe xong, mẹ Lý cảm thấy rất bất ngờ. ở trong lòng bà, cố Vân Phàm không phải đèn cạn dầu, sao có thế dề dàng buông tha Trình Luật, còn cho người ta chi phiếu mười triệu tệ?
Mẹ Lý nghĩ nghĩ rồi nói: “Trình Luật không phải đổi thủ của Cổ Vân Phàm!”
Có điều, người kia cũng điên thật sự, nếu dao lệch một chút thôi thì đã mất mạng luôn rồi.
Cậu ta làm ra loại chuyện kia, đơn giản là vì muốn cho Tư Ỷ đau lòng… Dù con gái chưa nói ra, nhưng người làm mẹ sao có thế không biết con gái mình để ý người ta.
Hai ngày sau là thứ bảy, cũng là ngày Lý Tư Ỷ đến dạy cố Tư Kỳ.
Sau giờ nghỉ trưa, cố Ván Phàm dựa vào sô pha trong đại sảnh, tùy ý lật tạp chí.
Cô bạn nhỏ cố Tư Kỳ ăn mặc xinh xinh đẹp đẹp, núp chỗ cầu thang nhìn lén cha mình, sau đó nhăn mũi nói với chị Vương: “Cha chờ mong hơn
cả cháu nữa.”
Chị Vương ôm cô bé lên lầu, dỗ cô bé chải đầu.
Dù Cố Tư Kỳ chỉ nói nhỏ nhỏ thì cũng không giấu được Cổ Vân Phàm. Có điều, người làm cha chỉ nhìn lên lầu chứ không nói gì.
Thư ký Trương cũng có mặt ở đây. Cô ấy đi lên nói: “Tổng giám đốc cố, vị bác sĩ Trình kia muốn gặp ngài một l’ân.”
Trình Luật?
Cố Vân Phàm thoải mái dựa lưng vào ghế sô pha, im lặng nghĩ nghĩ rồi ngước mắt lên hỏi: “Cậu ta ở bên trong thế nào? Công tố viên nói sao?”
Thư ký Trương khựng lại: “Cậu ta thừa nhận mọi hành vi của mình. Nghe luật sư Hoắc nói là sắp khởi tổ và chính thức tuyên án rồi. Sáng nay, luật sư Hoắc nhắn hộ là cậu ta muốn gặp ngài. Tống giám đổc cổ, ngài có muốn gặp cậu ta hay không?”
Cổ Vân Phàm đứng dậy.
Anh gài nút tay áo, hờ hững nói: “Gặp đi, cô sắp xếp là được.”
Trước khi Lý Tư Ỷ đến biệt thự, cố Vân Phàm đi gặp Trình Luật một lần, có thế nói là gặp một lần cuối cùng.
Trong căn phòng nhỏ đơn sơ, Trình Luật bị
người dẫn ra, khuôn mặt tiều tụy, cả người tròng như già hơn mười tuổi.
Trình Luật tuy rằng không phải xuất thân quyền quý, nhưng tốt xấu gì cũng là con cái gia đình trí thức, bản thân anh ta cũng ưu tú, xem như là tầng lớp trung lưu, sao có thể ngờ rằng bản thân mình ngày hôm nay lại có dáng vẻ chật vật thế này?
Anh ta và cổ Vân Phàm nhìn nhau qua hàng rào sắt.
Cố Vân Phàm vẫn lão luyện, vẫn đẹp trai, toàn thán toát lên vẻ doanh nhân thành đạt, khiến người phụ trách ở đây cũng phải khách sáo: “Tống giám đổc cố, các anh cứ trò chuyện đi, có việc thì gọi tôi.”
Cố Vân Phàm kiêu ngạo gật đầu.
Đợi người đi rồi, anh mới nhìn về phía Trình Luật. Trình Luật của hiện giờ râu ria xồm xoàm, đôi mắt hơi lồi ra ngoài.
Cố Vân Phàm cười nhạt, đưa một điếu thuốc lá cho Trình Luật: “Hàng đặt riêng, không ảnh hưởng nhiều đến sức khỏe. Đám bác sĩ các cậu bình thường thích dưỡng sinh lắm mà?”
Trình Luật không khách sáo với anh, dù rằng ngày thường anh ta rất ít hút thuốc.
Cách hàng rào sắt, cố Ván Phàm khom lưng
châm thuốc lá cho anh ta.
Trình Luật hít vào hai hơi cho đã nghiện, rồi ngước mắt lên nhìn cố Vân Phàm, nói: “Tôi hối hận!”
Cố Vân Phàm nhếch môi, không tỏ ý kiến.
Trình Luật hơi thay đối ánh mắt. Anh ta bực bội mà hút thuốc, rồi nói: “Tôi biết bây giờ tôi nói hổi hận thì đã muộn rồi, anh cố sẽ không bỏ qua cho tôi. Hơn nữa, anh đã cho tiền cha mẹ tôi, bảo bọn họ về quê, rõ ràng là mua mười năm ngồi tù của tôi đây mà!”
Dứt lời, Trình Luật nhìn chằm ngón tay kẹp thuốc lá, tự giễu: “Mười triệu tệ mua mười năm, mỗi năm một triệu tệ, cái giá này là đủ rồi. Anh Cố… lúc tôi hay tin, anh biết tôi đang suy nghĩ gì không? Tôi suy nghĩ có tiền tốt thật đấy! Nếu tôi có tiền, tôi sẽ không mất đi Lý Tư Ỷ, cô ấy sẽ không quay lại với anh. Nếu tôi có tiền, lúc Hoàng Viện Viện dẫn tôi đi dự tiệc sinh nhật, tôi sẽ bỏ đi ngay. Tôi không thích cô ta… Nhưng vì tôi không có tiền, nên tôi trái lương tâm mà lá mặt lá trái với cô ta.”
Tay kẹp điếu thuốc lá của anh ta bắt đầu run rấy, đôi môi cũng vậy.
“Tôi thật sự thích Lý Tư Ỷ. Cô ấy xinh đẹp, tốt tính. Tôi nghĩ nguyên nhân chính tạo nên hậu quả ngày hôm nay là do tôi muốn ganh đua với anh.
Đây là một thói hư tật xấu của đàn ông, chỉ là tôi đã quên mình chẳng là cái gì cả, anh cố tính kế tôi dễ như chơi vậy. Tôi ngồi tù, anh cổ bị thương nhẹ. Có điều, tôi đoán Lý Tư Ỷ sẽ vì chuyện này mà áy náy, đại khái là cả đời cũng không thoát khỏi tay anh.”
Trình Luật nói rất nhiều.
Chờ khi Trình Luật nói xong hết, cổ Vân Phàm mới nhẹ giọng nói: “Cậu hối hận là vì cậu không đủ yêu cô ấy, cậu cảm thấy cô ấy không đáng giá. Còn tôi, tôi suýt nữa mất mạng, dù vậy thì tôi cũng không hổi hận… Bởi vì, cuối cùng cô ấy cũng đau lòng tôi.”
“Trình Luật, Tư Ỷ là một cô gái tốt, trước đây tôi có lỗi với cô ấy.”
“Bây giờ tôi sẽ không nhường cô ấy cho người khác.”
Trình Luật không phản bác. Anh ta không ngốc. Anh ta biết cố Vân Phàm đã nương tay. Nếu không với quyền thế địa vị của mình, cố Vân Phàm muốn làm chết anh ta là chuyện dễ như trở bàn tay, làm gì còn có chuyện đưa mười triệu tệ?
Mọi thứ chỉ là vì nể mặt Lý Tư Ỷ thôi.
Anh ta im lặng một lát rồi hỏi: “Cô ấy có nhắc đến tôi không?”
cố Vân Phàm hút hết điếu thuốc lá, nhẹ giọng nói: “Cô ấy chưa từng nhắc tới cậu. Bởi vì cô ấy biết nếu cô ấy nhắc tới cậu thì tôi sẽ không vui, và kết cục của cậu sẽ thảm hơn nữa. Trình Luật… tuy rằng tôi không muốn nói, nhưng sự thật là cô ấy từng có tình cảm với cậu.”
Ngay cả bản thân cố Vân Phàm cũng cảm thấy khó chịu khi tự mình nói ra những lời trên.
Anh sẽ không nghĩ đến việc Trình Luật sẽ có cảm xúc gì khi nghe anh nói vậy. Tóm lại là chuyện của Trình Luật đã qua rồi.
Anh cho Trình Luật một cơ hội, cũng cho Trình Luật và Lý Tư Ỷ một kết cục.
Cố Vân Phàm từ trại tạm giam về đến nhà, trời đã gần tối, xuống xe đứng trong sân, có thể thấy một đám mây đỏ chậm rãi trôi nối trên trời.
Đại khái là vì tâm trạng nên anh cảm thấy đám mây đỏ kia giống Tư Ỷ.
Thấy anh đi vào trong phòng khách, chị Vương liền xách một hộp giữ nhiệt đặt lên bàn ăn rồi mở nắp ra, mùi hương thơm ngon của canh gà lập tức lan tràn khắp phòng khách.
Chị Vương ân cần nói: “ông cố, miệng vết thương trên người ông còn chưa lành, phải ăn canh gà thôi, canh gà là bố nhất đấy!”
cố Vân Phàm không thích ăn canh.
Anh ngồi trên ghế sô pha, cởi bỏ nút tay áo, lạnh nhạt nói: “Sao lại nấu món này? Chị cứ ăn đi!”
Thấy anh không có ý định ăn canh, chị Vương nói với vẻ đáng tiếc: “Canh nấu rất đậm rất thơm. Tôi thấy phải nấu ít nhất bốn tiếng mới ra được canh như vậy. Nếu là tôi nấu, ông cố không ăn cũng không sao. Nhưng đây là canh do mẹ cô Lý tự mình đưa đến, đều là tấm lòng cả đấy!”
Cổ Vân Phàm đang cởi nút cổ áo sơ mi, nghe vậy thì tay run lên, vội vàng hỏi: “Mẹ của Tư Ỷ?”
Chị Vương rất bất ngờ: “Đúng vậy, lúc ông cố ra ngoài, mẹ của cô Lý cố tình đến đây đưa canh. Tôi cho rằng ông cố biết mà!”
Dứt lời, chị Vương đắc ý nói: “Mẹ cô Lý chịu nấu canh cho ông ăn, chứng tỏ bà ấy đã đồng ý hôn sự giữa hai người.”
Cổ Vân Phàm giả vờ tức giận: “Hôn sự gì chứ? Tư Ỷ bây giờ cứ thấy tôi là nhăn nhó, làm gì nói đến chuyện hôn sự được?”
Dù nói như vậy, nhưng khóe môi anh lại cong nhẹ lên trên: “Múc canh cho tôi đi.”
Chị Vương vội vàng nói: “Múc ngay đây! Là món canh gà già hầm măng núi! Mùa này khó kiếm măng tươi lắm, bà Lý thật sự có tâm.”
Chị Vương bưng một bát canh đặt trên bàn
cơm.
Cố Vân Phàm cảm thấy vị giác mở rộng ra, rất muốn ăn canh. Có điều, trước khi ăn canh, anh gọi điện thoại cho mẹ của Lý Tư Ỷ để nói cảm ơn.
Lúc anh gọi điện thoại, chị Vương không chịu đi, mà đứng đó há miệng vểnh tai lắng nghe.
Cố Vân Phàm nhìn về phía chị Vương bằng ánh mắt cạn lời.
Điện thoại kết nối, thái độ của bà Lý ở đầu bên kia điện thoại vẫn lạnh nhạt như cũ: “Có chuyện gì không?”
Thái độ của Cố Vân Phàm còn khiêm tốn hơn cả lúc trước, nói với giọng hòa nhã cung kính: “Tôi mới vừa về liền được ăn canh do dì hầm, dì thật sự là có tâm. Măng núi rất tươi, mùa này không dễ mua măng chút nào, lần sau dì dùng củ mài là được rồi.”
Mẹ Lý cười lạnh: “Ăn xong lần này rồi nghĩ đến lần sau hả?”
“Lần trước tôi đã nói rồi, tôi gánh không nổi tiếng gọi dì đâu. Sau này đừng gọi thân thiết như vậy, để người ta hiểu lầm thì không tốt lắm.”
Cố Vân Phàm bị mẹ Lý mỉa mai cũng không bực bội, vẫn cứ cung kính như tắm mình trong gió xuân.
Anh của thời trẻ tuổi rất biết dỗ phụ nữ. Bây
giờ anh lớn tuổi rồi, chẳng xa lạ gì việc này, ít nhất là dư đế đổi phó với mẹ Lý.
Lúc tắt máy, anh được lời hẹn về món canh gà trong lần sau như mong muốn.
Chị Vương ở bên cạnh nghe mà ngây ngẩn cả người.
Chị ta không nhịn được nói: “Ngài cổ ghê gớm thật đấy!”
Cổ Vân Phàm rũ mắt, cười bất đắc dĩ: “Tư Ỷ không thích tòi như thế!”
Chị Vương phụ họa: “Cũng là vì năm xưa ông chỉ lo cho tiền đồ, không coi người ta ra gì, khiến người ta bị tốn thương nặng nề…”
Cố Vân Phàm ngước mắt lên nhìn chị Vương, chị Vương biết mình lỡ lời nên nhanh chân đi ra chỗ khác.
Đúng lúc này, trong sán vang lên tiếng xe ô tô.
Cố Vân Phàm đoán là Lý Tư Ỷ tới rồi. Anh đứng kế bên cửa kính sát đất, vừa lúc thấy dáng vẻ xuống xe của cô.
Ráng màu đầy trời.
Trong ánh hoàng hôn vô tận, cô bước xuống xe, trên người mặc chiếc áo sơ mi lụa cổ cao, bên dưới là chiếc váy dài đến gối, mái tóc đen búi cao, đẹp đến mức khó diễn tả thành lời.
Cô từ khung cảnh hoàng hôn đi về phía anh, thấy anh ở khoảng cách chưa đến mười mét.
Bọn họ cách nhau bởi một tấm kính trong suốt. Cô đứng trong ánh sáng lờ mờ, còn anh thì ngồi trong nhà ăn của căn biệt thự sang trọng, nhìn về phía cô với tư thế chủ nhà.
Một lúc lâu sau, Lý Tư Ỷ gật nhẹ đầu chào hỏi, khách sáo lại xa lạ.
Cố Vân Phàm tức giận bật cười.
Anh biết cái tâm tư của cô. Vậy nên, khi cô đi vào nhà, anh rất lạnh nhạt mà nói: “Thay dép rồi lại đây ăn canh, canh gà già hầm măng núi, hầm tới tận bốn tiếng.”
Lý Tư Ỷ thay dép lê, mặc kệ lời nói lung tung của anh.
Cô hỏi: “Cổ Tư Kỳ đâu?”
Cố Vân Phàm nói với vẻ mặt đáng tiếc: “Em thật sự không muốn ăn thử hả? Đây là món canh mà mẹ em vất vả hầm suốt buổi trưa. Canh hơi nhiều, anh đoán là có thêm cả phần của em?”
Lý Tư Ỷ ngây người.
Anh vừa nói gì? Anh vừa nói mẹ cô tới đây đưa canh gà… Mẹ cô đưa canh gà cho cố Vân Phàm? Cô không tin!
Cổ Vân Phàm biết cô không tin nên bảo cô ăn thử.
Lúc nhìn thấy măng núi, Lý Tư Ỷ liền biết cố Vân Phàm không nói bậy. Bởi vì măng núi là đặc sản chỗ dì cô, ở nơi khác là không có, hơn nữa lúc về nhà mẹ cô có xách theo hai túi nhỏ.
Tính ra thì có một nửa măng núi trong canh của Cố Vân Phàm.
Cố Vân Phàm thấy cô không lên tiếng thì mỉm cười nói: “Anh bị thương, dì đau lòng anh hơn em nhiều! Tư Ỷ, khi nào em hầm canh gà cho anh ăn?”
Lý Tư Ỷ hừ nhẹ: “Anh cứ chờ đi!”
Cô bày ra vẻ xử lý công việc đứng đắn: “Tư Kỳ đang ở trên lầu hả? Em đi lên lầu dạy con bé? À phải rồi anh cố, anh muốn con bé học gì?”
Cố Vân Phàm ăn một ngụm canh, trả lời qua loa: “Tiếng Hungary đi, vừa lúc là loại ngôn ngữ mà em mới học vào mấy năm qua.”
Cô đã thể nghiệm sự không biết xấu hổ của anh từ lâu rồi.
Cứ hễ để ý đến anh là sẽ bị anh lừa.
Cô quay đầu đi lên lầu, không thèm nhìn anh nữa.
Cố Vân Phàm lẳng lặng ăn canh, một bát canh bị anh ăn sạch sẽ. Sau đó, anh lau miệng, gọi chị Vương đến, nói: “Tôi cho chị nghỉ phép một tháng, đồng thời cho tất cả người giúp việc
và người làm vườn trong biệt thự đều nghỉ phép.”
Chị Vương hoảng sợ: “ông định làm gì vậy? Ông còn chưa khỏe hẳn, sao có thế thiếu người chăm sóc được?”
Cố Vân Phàm ngại chị ta ngốc.
Anh đi lại ghế sô pha ngồi, tùy ý lật tạp chí, nói: “ở đây có người chăm sóc tôi rồi.”
Cả buổi sau chị Vương mới hiểu ra vấn đề. Chị ta vừa khâm phục lại vừa lo lắng: “Cô Lý đồng ý chưa?”
Cố Vân Phàm mỉm cười.
Chị Vương hiểu ngay: “Cô Lý rất dễ mềm lòng, òng cố ông cũng lợi hại lắm, người ta nói đẹp trai không bằng chai mặt, ông cứ dây dứa không buông như thế kia thì dù cô Lý có ghét bỏ chuyện ông từng kết hôn, cũng sẽ phải mềm lòng thôi.”
Cố Vân Phàm: Sao lúc trước mình lại lựa chọn một bà cô lải nhải như chị ta vậy chứ?
Chị Vương nhanh nhẹn đi làm theo lời cố Vân Phàm.
Chưa đến nửa tiếng sau, tổng cộng chín người giúp việc ở trong biệt thự đều đi về hết.
Trên lầu, cô bạn cố Tư Kỳ ghé vào ghế sô
pha, đáng thương mà nhìn Lý Tư Ỷ.
Cô bé học tiếng Hungary làm gì?
Cô bé chỉ muốn Lý Tư Ỷ chơi với mình thôi!
Cô bé lấy một con búp bê Barbie màu phấn hồng ra cho Lý Tư Ỷ mặc đồ và chải đầu. Lý Tư Ỷ không có cách nào khác, chỉ có thể vừa chơi cùng cô bé vừa dạy vài câu tiếng Hungary.
Cô đoán là Cố Vân Phàm không thèm để ý chuyện con gái học được bao nhiêu, vậy nên cô lười biếng.
Lý Tư Ỷ chơi cùng và ăn bữa tối cùng với cố Tư Kỳ. Bữa tối do cố Vân Phàm tự mình bưng lên. Đây là chuyện bình thường, nhưng mà Lý Tư Ỷ lại cảm thấy hơi bối rối: Người giúp việc nhà anh đâu hết rồi?
Cố Vân Phàm bưng hết bữa tối lên liền vào trong thư phòng.
Lý Tư Ỷ chơi với đứa nhỏ đến chín giờ. Cô thấy đến lúc mình nên đi về rồi… Cô đang định nói chuyện với cô bé thì bầu trời tối đen bên ngoài chợt bị cắt ra một đường lớn.
Ánh sáng sáng rọi đêm tối.
Tiếng sấm ù ù.
Ngay sau đó, mưa to sốt ruột rơi xuống từ trên cao, giống như là túi hạt trút xuống, khiến vạn vật trên đời không kịp trở tay… Bản thân Lý Tư
Ỷ cũng sợ sét đánh. Cô còn chưa kịp hét ầm lên thì một cái thứ nho nhỏ mềm mại đã lao vào trong lòng ngực cô.
Người nhẹ như là lông chim, còn cái ôm thì rất chặt chẽ.
“Chị đừng đi được không? Em rất sợ hãi!”
Lý Tư Ỷ vổ về cô bé: “Chị đi gọi chị Vương đến đây với em. Hoặc là đêm nay em có thể ngủ với cha mình.”
Cố Tư Kỳ không đồng ý, cứ vùi mình vào trong lòng ngực Lý Tư Ỷ.
Một lát sau, Lý Tư Ỷ cảm thấy thân thế nhỏ nhắn trong lòng ngực hơi run rấy. Cô không nhịn được cúi đầu xuống nhìn thì thấy cô bé ngửa đầu lấm bẩm: “Lúc cha đi công tác, ở nhà cũng có sét đánh, em sợ hãi… Chị làm mẹ của em được không? Em muổn có mẹ, sau này sẽ không sợ sét đánh nữa!”
Lý Tư Ỷ có chút hoảng hốt.
Cố Tư Kỳ từng nhắc đến chuyện này. cỏ chỉ coi là trẻ con không hiếu chuyện.
Nhưng mà bây giờ, cô biết cô bé đang nghiêm túc nói với cô.
Cô bé hiếu hết. Cô bé lựa chọn một người mình thích và cha cô bé cũng thích đi làm mẹ cô bé… Có điều, sao có thể là Lý Tư Ỷ cô chứ? Tuyệt
đối không nên là Lý Tư Ỷ cô!
Lý Tư Ỷ cảm thấy mình không nên tới đây.
Cô nhẫn tâm đẩy cô bé trong lòng ngực mình ra, cố gắng nói bằng giọng điệu bình tĩnh: “Để chị gọi cha em đến chơi với em.”
Cố Tư Kỳ bị đấy ra, mặt mày hiện lên vẻ mất mát và khó tin.
Cô bé không ngờ Lý Tư Ỷ lại đẩy cô bé ra.
Cô bé cũng không ngờ Lý Tư Ỷ lại không cần cô bé.
Tuy rằng cô bé còn nhỏ tuối, nhưng cô bé có thể thấy được vẻ mặt gần như chán ghét trên mặt Lý Tư Ỷ… Chị chán ghét mình hả? Chị làm bạn với mình, chỉ là vì chuyện bắt cóc thôi hả?
Cổ Tư Kỳ mấp máy môi.
Bên ngoài lại có một đường sáng khiến người ta sợ hãi lóe lên chiếu sáng khuôn mặt cô bé, nhưng mà cô bé không có đòi ôm như lúc nãy, chỉ đứng một chỗ lẳng lặng mà nhìn Lý Tư Ỷ, đôi môi đỏ bừng run run liên tục.
Cô bé muốn nói chuyện, lại không thể thốt thành lời.
Lý Tư Ỷ đứng ở đối diện cô bé. Cô tự nói với mình là không thể mềm lòng, mềm lòng chính là sai lầm!
Một giọt nước mắt trượt xuống khóe mắt.
Cố Tư Kỳ ôm món đồ chơi mình thích nhất, cuộn người lại trên sô pha… Bên ngoài sấm sét liên tục, cô bé rất sợ hãi, cơ thế cứ run rấy mãi, nhưng mà cô bé không gọi Lý Tư Ỷ nữa, cũng không bảo Lý Tư Ỷ làm mẹ của mình.
Lý Tư Ỷ vẫn còn đang đứng, đứng đến khi hai chân tê fân.
Cô không biết mình đã đứng bao lâu. Đến cuối cùng, cô cũng đi qua, đặt nhẹ bàn tay lên vai cô bé, nhẹ nhàng nói: “Chị không đi nữa, đêm nay chị ở đây với em!”
Cô bé đờ người ra, cả buối không nói lời nào.
Lý Tư Ỷ cho rằng cô bé còn đang tức giận, không muốn để ý đến mình, vậy nên rút tay rũ mắt nói: “Để chị đi gọi cha em.”
Cô vừa quay người đã bị người ta ôm lấy.
Cô bé ôm chặt cô, dụi khuôn mặt vào lưng cô, nhỏ giọng gọi cô là mẹ.
Vì cô bé chưa từng có mẹ nên trong lòng cô bé không có khái niệm mẹ… Cô bé chỉ biết người mà cha thích chính là mẹ!
Lý Tư Ỷ cảm thấy cực kì khố sở.
Cô nhẹ nhàng nắm bàn tay nho nhỏ kia, ngước mắt lên nhìn thì thấy một người tóc đen đ’ô trắng, ngay đêm khuya cũng vẫn có vẻ đẹp trai,
đứng ngay cửa phòng phòng ngủ trẻ con.
Là Cố Vân Phàm!
Ánh mắt anh sâu thẳm, chứa ý gì đó mà cô không hiểu. Cô không biết rốt cuộc anh đã đứng đó bao lâu rồi.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK