Lục u nói xong, cô không khỏi khẽ chớp mắt.
Chương Bách Ngôn nhìn chằm chằm cô bé.
Có lẽ chính bản thân Lục u cũng không biết rằng mỗi khi cô nói dối sẽ có thói quen chớp mắt… Bây giờ cò đang nói dối sao?
Từ Chiêm Nhu cười nhạt, đang định nói gì đó thì có người ôm lấy eo cô ta.
Cô ta đứng rất gần với Chương Bách Ngôn, cô ta nghe thấy người đàn ông nói bằng giọng lạnh lùng: “Chúng tôi sắp đính hôn, cô sẽ đến chứ?”
Khi nói lời này, anh ta vẫn nhìn chằm chằm vào mắt của Lục u, không buông tha bất kỳ sự thay đổi nào trong biểu cảm của cô.
Môi Lục u run rấy.
Một lúc lâu sau, cô nghe thấy giọng nói của bản thân: “Tôi không chỉ đến mà tôi còn sẽ tặng một phong bì màu đỏ thật lớn. Trong tương lai, khi hai người kết hôn và sinh con, cũng sẽ nhận được bao lì xì của tôi.”
“Tôi có nói khi kết hôn và sinh con sẽ mời cô
sao?”
Lời nói của chương Bách Ngôn mang sự chế giễu: “Cô Lục, ngoài việc là bạn học cũ, quan hệ của chúng ta tốt đến mức thế sao?”
Ánh mắt Lục u tràn ngập hơi nước.
Cô biết Chương Bách Ngôn đang cố ý làm cô xấu hố, hoàn cảnh này, đúng là rất xấu hổ, nhưng vậy thì sao chứ, cô đã trải qua chuyện gian khổ nhất rồi, còn sợ bây giờ sao.
Lục u cụp mắt xuống, cười nhẹ: “Đúng vậy, chỉ là những người quen trong quá khứ, thật sự không cần phải qua lại.”
Cô dừng lại và nói: “Tôi còn có hẹn, xin lỗi không tiếp được hai người, trước tiên chúc hai người… Trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử.”
Cô vẫn cực kỳ cá tính…
Lúc cô đi ngang qua bọn họ rồi lên lầu, Chương Bách Ngôn vẫn cứ nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt sâu thẳm, ngay cả cơ mặt cũng khẽ run.
Một lúc lâu sau, anh ta vẫn không rời mắt khỏi bóng cò, cũng không quan tâm đến người phụ nữ bên cạnh.
“Anh vẫn không quên được cô ây.”
Từ Chiêu Nhu khẽ nói, lúc này, Chương Bách Ngôn đã buông tay và lùi sang một bên.
Từ Chiêu Nhu chịu đựng hết lần này đến lần
khác nhưng vẫn không thể nhịn nối nữa: “Anh sẽ không trách tôi tự quyết định, làm cho cô ấy hiểu lầm chứ. Bách Ngôn, tôi chỉ nghĩ cô ấy đã ảnh hưởng đến anh quá nhiều, anh rất vất vả mới đến được ngày hôm nay, anh không nên ở bên một người tham phú phụ bần như vậy, chỉ cần tôi nghĩ đến việc lúc đó cô ấy gần như hủy hoại anh, tôi đã…”
Cô ta không thể nói tiếp vì Chương Bách Ngôn đã ngắt lời.
“Đỉ thay váy đi, cái này không vừa.”
” Sao thế? Tôi thấy nó rất hợp với tôi.”
“Màu hồng thanh nhã, trợ lý Từ… Tuổi tác của cô không thích hợp, hơn nữa, chúng ta đang tham dự tiệc chiêu đãi công sở, cô nghĩ chiếc váy này có thích hợp không? ”
Sau khi Trương Bạch Ngôn nói xong, anh ta xoay người đi lên lầu.
ở phía sau, biểu cảm của Từ Chiêm Nhu rất xấu xí, cô ta nhớ lúc còn đi học có một hoạt động ở trường, khi đó Lục u mặc một bộ Hán phục vải mỏng màu hồng. Lúc đó Chương Bách Ngôn và Lục u còn chưa bắt đầu, thậm chí Lục u cũng không để ý đến Chương Bách Ngôn, nhưng khi Lục u đang tìm người chụp ảnh, Chương Bách Ngôn, người chưa từng thân thiết với ai lại chủ động chụp ảnh cho Lục u.
Vào mùa hè, dưới tán cây cổ thụ râm mát, Lục u mặc một bộ váy màu hồng tinh tế.
Bức ảnh đó vẫn được kẹp trong ví của Chương Bách Ngôn cho đến bây giờ.
Sau ngần ấy năm, cô ta thậm chí còn không thể chiến thắng Lục u.
Tại sao chứ!
Từ Chiêu Nhu không cam tâm nhưng vẫn nghe theo sự sắp xếp của Chương Bách Ngôn, bởi vì anh ta là sếp của cô ta… Cũng bởi vì cô ta yêu anh ta, muốn ở bên anh ta.
Trên lầu hai, cô Hồ đã sớm đợi ở đây.
Người bình thường không thể nhận được sự đón tiếp này, chỉ có hai nhà họ Hoắc và họ Lục mà thôi.
Lúc Lục u đi tới, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, có gì đó kì lạ.
Cô Hồ vốn dĩ đang ngồi uống trà, thể hiện uy quyền của trưởng bối, thấy có người đi tới, sắc mặt trắng bệch, cô ấy không quan tâm đến bất cứ điều gì khác nữa mà lập tức đứng dậy hỏi: “Có chuyện gì vậy, ai bắt nạt tiểu Lục u của chúng ta?”
Lục u vẫn chưa quên ý định của mình khi đến đây.
Mặc dù mắt đỏ hoe, nhưng cô bé vần miễn cưỡng nở nụ cười: “Con không sao, chỉ bị gió thối làm cay mắt thôi. Dì Hồ, dì ngồi đi.”
Cô Hồ còn trẻ đã là người tinh ý, khi già lại càng tỉnh vi hơn.
Làm sao có thế không nhìn rõ thủ thuật nhỏ này?
Cô Hồ mỉm cười: “ở nơi cao cấp như vậy mà vẫn có gió, phải gọi cho người quản lý để phản ánh lại mới được, nếu không tiền sẽ mất trắng tiêu xài vô ích.”
Lục u vội vàng nói: “Là con bị gió thổi ở bên ngoài.”
Thật trùng hợp, lúc này, Chương Bách Ngôn chậm rãi đi lên lầu, khi nhìn thấy Lục u và cô Hồ ở bên nhau, anh ta hơi kinh ngạc, không khỏi liếc mắt nhìn.
Anh ta biết cô Hồ.
Khi còn nhỏ, gia đình anh ta khá giả, mẹ anh ta từng là một fan hâm mộ của bộ phim truyền hình mà cô Hồ đóng.
Anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng Lục u và cô Hồ có quen biết.
Từ Chiêm Nhu cũng kịp đuổi theo, cô ta trông thấy Lục u và cô Hồ ở bên nhau, nhìn lại dáng vẻ hơi mất tập trung của Chương Bách
Ngôn, không khỏi nhắc nhở: “Chúng ta ngồi ở đằng kia.”
Chương Bách Ngôn lúc này mới thu hồi ánh mắt, đi về vị trí của mình.
Cô Hồ lắng tai nghe bốn phía, cô ấy nghe thấy rõ ràng, cúi đầu hỏi Lục U: “Người kia, có phải là gió thổi bụi bay vào mắt con không?”
Lục u cắn môi: “Dì Hồ!”
Cô Hồ mỉm cười, tao nhã ngồi xuống, đẩy cốc về phía Lục U: “uống cà phê đi! chúng ta từ từ phỏng vấn, dù sao bây giờ dì cũng rất nhàn rỗi, không cần phải lên sân khấu, cũng không có thông báo gì.”
Lục u rất thích cô ấy.
Cô vội vàng khen ngợi: “Dì Hồ, dáng người của dì vẫn như trước, vẫn thanh lịch và sành điệu như vậy, mẹ con lúc nào cũng ghen tị khi nói về dì.”
Cô Hồ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô, không nhịn được cười.
“Mẹ của con còn phải ghen tị với dì ư! Hồi đó, có biết bao nhiêu người phụ nữ ghen tị với cô ấy đấy.”
Lục u cũng nghe nói về quá khứ giữa cô Hồ với bố của mình, cô cười xấu hổ: “Dì Hồ bây giờ cũng rất tốt nha! Dượng vừa đẹp lại vừa chung
thủy”
Cô Hồ khịt mũi cười: “Nịnh giỏi gớm nhỉ!”
Nói qua nói lại, Lục u cũng quên luôn Chương Bách Ngôn, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé rất sinh động, sáng sủa, xinh đẹp động lòng người.
Cô bé là con của Lục Khiêm và Hoắc Minh Châu, ngoại hình đương nhiên là hạng nhất.
Chương Bách Ngôn sẽ không bao giờ quên được lần đầu tiên rung động khi trông thấy Lục U.
Sau đó, cô lại theo đuổi anh ta, có trời mới biết anh ta kiềm chế đến mức nào, vì vậy mới từ chối cô hết lần này đến lần khác.
Bởi vì gia đình anh ta lúc đó rơi vào hoàn cảnh khó khăn, bố anh ta lại bị tai nạn.
Ai biết được, sau này…
Chương Bách Ngôn yên lặng ngồi ngay ngắn, thỉnh thoảng nhấp một ngụm cà phê, hôm nay cà phê không thêm kem hay thêm sữa, vô cùng đắng chát.
Từ Chiêu Nhu thay một bộ váy rồi đi ra.
Đó là màu đen huyền bí.
Chương Bách Ngôn chỉ liếc mắt một cái rồi nói: “Đi thôi!”
Từ Chiêu Nhu không nhịn được mà nói: “Tôi
còn chưa trang điểm!”
Chương Bách Ngôn sững sờ một lát, sau đó nói bằng giọng lạnh nhạt: “Tôi sẽ đợi cô ở trong xe.”
Từ Chiêu Nhu không vui, nhưng khi cô ta nhìn sang Lục u ở bên kia, đột nhiên cô ta hiểu ra tại sao Chương Bách Ngôn lại bất chợt thay đổi cảm xúc, bởi vì nhìn Lục u trông vô cùng vui vẻ.
Lục u vui vẻ là điều mà chương Bách Ngôn không thể chịu đựng.
Chương Bách Ngôn cho rằng, mấy năm nay anh ta sống không vui, Lục u có tư cách gì mà hạnh phúc, vui vẻ chứ.
Vì thế Từ Chiêm Nhu khẽ mỉm cười, ra vẻ hào phóng mà nói: “Được rồi, vậy tôi sẽ nhanh một chút.”
Chương Bách Ngôn không trả lời.
Anh ta đúng thật là không vui, anh ta nghĩ rằng lúc họ gặp nhau, Lục u sẽ mất bình tĩnh sau khỉ anh ta nói anh ta sẽ đính hôn… Rõ ràng là cô sắp khóc, đúng không, tại sao trong chớp mắt cô có thể cười tươi như hoa được?
Hay là cô, căn bản không đế tâm?
Chương Bách Ngôn chậm rãi đi xuống lầu.
Bên ngoài có một chiếc xe thương vụ màu đen đang đậu, anh ta ngồi vào ghế sau, tài xế
tưởng anh ra ngoài hút thuốc nên chu đáo hạ cửa kính xuống.
Không ngờ chương Bách Ngôn lại lạnh giọng nói: “Đóng cửa sổ lại.”
Tài xế vội vàng đóng cửa số.
Chương Bách Ngôn dựa lưng vào ghế ngồi, anh ta đang ở thời kỳ đỉnh cao, lại rất anh tuấn, giơ tay nhấc chân đều vô cùng phong độ, không biết có bao nhiêu phụ nữ trong giới kinh doanh đã ném cành ô liu cho anh ta nhưng Chương Bách Ngôn chưa bao giờ để ý, nhưng anh ta luôn một mực để ý đến Lục u.
Đã bao nhiêu năm, gần tám năm rồi!
Thanh xuân tươi đẹp của mỗi người cũng chỉ có từng ấy năm.
Tám năm qua, anh ta dựa vào thù hận này, từng bước một đi lên để có thế đạt được vị trí hiện tại, có thể cạnh tranh với nhà họ Lục… Trên thực tế, lẽ ra anh ta nên cố gắng hết sức để tiêu diệt nhà họ Lục, nhưng anh ta chưa bao giờ ra tay, ngược lại anh ta do dự vì rơi vào lưới tình thiếu nữ.
Chương Bách Ngôn ngửa đầu ra sau, khép hờ hai mắt.
Một lúc sau, anh ta thò tay vào túi, tìm thấy một chiếc ví da mỏng.
Mở ra, có một bức ảnh được kẹp bên trong, đó là Lục u năm 20 tuổi.
Cô mặc một bộ đồ Hán phục màu hồng nhạt, mỉm cười ngây ngô và đáng yêu dưới gốc cây.
Chương Bách Ngôn lặng lẽ nhìn, ngón tay thon dài cầm ví tiền hơi run… Cô nàng 20 tuổi mang tên Lục u ngây thơ và đáng yêu vô cùng, sau này cô lại đem đến cho anh ta sự tổn thương to lớn.
Anh ta nghĩ, nếu lúc đó Lục u và anh ta không chia tay.
Có lẽ anh ta có thể được cứu rỗi, sẽ không giống với bây giờ, trong đầu chỉ toàn nghĩ về việc kinh doanh, sinh ý mà không đế ý đến cuộc sổng.
Ánh sáng duy nhất trong cuộc đời anh ta…
Cứ như vậy, rời bỏ anh ta mất rồi!
Lúc này, cửa xe mở ra, giọng nói của Từ Chiêm Nhu vang lên: “Anh Chương, tôi đã xong.”
Giây tiếp theo, cô ta nhìn thấy bức ảnh.
Bầu không khí bổng trở nên bất thường, Từ Chiêm Nhu đang định nói gì đó thì Chương Bách Ngôn đã cất ảnh đi, lạnh nhạt nói: “Cô ngồi ở phía trước!”
Cho dù tính tình của Từ chiêm Nhu có tốt đến đâu cũng bị chọc tức.
Nhiều năm qua, cô ta đã đồng hành với Chương Bách Ngôn dốc sức làm việc, nói dễ nghe thì là trợ lý của anh ta nhưng đã bao nhiêu lần khi đi xã giao, cô ta bị người ta chuốc rượu, bị bao nhiêu người nhân cơ hội sờ đùi… Những điều này cô ta đã bao giờ than trách với ai chứ?
Nhưng cuối cùng, Chương Bách Ngôn vẫn nhớ thương Lục u.
Tại sao! Lục u, cô dựa vào cái gì!
Từ Chiêm Nhu không bình tĩnh nổi, cô ta là con gái của phó chủ tịch trung tâm thương mại ở thành phố B, thân phận cũng cao quý, cô ta không thể chấp nhận sự thất bại của mình nên giọng điệu không khỏi hung hãn dọa người: “Chương Bách Ngôn, khi nào anh mới quên được cô ấy?”
Chương Bách Ngôn ngước mắt lên, ánh mắt đó chứa đựng sự uy nghiêm của cấp trên.
Tim Từ Chiêm Nhu đập thình thịch.
Chương Bách Ngôn lên tiếng: “Nếu cô làm ở Bách Ưu không vui thì cô có thể từ chức… Trợ lý Từ, tôi không thích người khác can thiệp vào chuyện riêng tư của tôi.”
Từ Chiêm Nhu không thể nhịn được nữa: “Vừa rồi, anh không phủ nhận chuyện chúng ta sắp đính hôn.”
“Chúng ta sắp đính hôn sao?”
Chương Bách Ngôn nhẹ giọng chế nhạo: “Từ Chiêm Nhu, cô muốn lợi dụng tôi để thỏa mãn hư vinh, tôi muốn lợi dụng cô đế diễn trước mặt Lục u, chúng ta chỉ lợi dụng nhau thôi, không ai vô tội.”
Anh ta ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng về phía trước, lạnh lùng nói: “Có rất nhiều diễn viên có thể cùng tôi diễn kịch, không phải chỉ một mình cô có thể.”
Trái tim Từ Chiêm Nhu đột nhiên bị thủng lỗ chỗ.
Cô ta đã kinh doanh nhiều năm, không nỡ bỏ cuộc, cho dù cô ta không cam tâm ra sao, cô ta vẫn phải ngồi ở ghế phụ lái phía trước… Tài xế hỏi địa điểm, khởi động xe và lái đi.
Trên lầu hai, bên cửa sổ, cô Hồ đang ngồi.
Dưới lầu xảy ra chuyện gì, cô ấy đều nhìn thấy, mỉm cười nói: “Gió của con báy giờ đang bay đi rồi, trông anh ta có vẻ không vui đâu!… Cô gái kia, có phải là bạn gái mới của anh ta không?”
Lục u lấy cà phê rồi nhấp một ngụm.
“Cũng chỉ là bạn học trong quá khứ, quen nhau được vài năm.”
Cô Hồ giả vờ ngạc nhiên: “Vậy thì cô ấy biết các ngươi bên nhau nhỉ? Thế mà còn cạy góc tường người khác, thật không tử tế…”
Lục u cười nhạt: “Con và anh ta đã là quá khứ, bây giờ anh ta ở bên ai chả được.”
Cô Hồ cũng mỉm cười: “Tính tình của con, giống với mẹ con nhiều hơn.”
Nhớ đến Lục Khiêm, cô Hồ thở dài cảm thán.
Trong số những người phụ nữ nối tiếng ở thành phố B, khi còn trẻ không ai không nhớ Lục Khiêm, lúc ấy muốn người đó đồng ý một cái hẹn rất khó, không nghĩ tới cuối cùng thằng nhóc kia lại bị Minh châu nhặt về nhà.
Lục Thước thì quá giống người kia của nhà họ Hoắc, mà Lục u lại thừa hưởng tất cả vẻ đẹp của Lục Khiêm và Minh châu.
Thông minh đơn thuần.
Không ngoa khi đặt tất cả những lời tốt đẹp trên thế giới lên cho cô.
Lục u nhìn biểu cảm của cô Hồ, nói một câu cợt nhả: “Dì Hồ, dì đang nghĩ đến bố con sao?”
Cô Hồ đột nhiên nối giận: “Cái con bé này.”
Lục u rũ mi cười khẽ, lúc cười lộ ra hai chiếc răng nanh đáng yêu, đáng yêu cực kỳ.
Cô Hồ không khỏi nghĩ: Chẳng trách anh Chương kia nhớ mãi không quên, sau khi nhìn thấy dáng vẻ ngáy thơ và xinh đẹp như vậy, làm gì có thể đặt ai vào mắt nữa…
Lục u uống cà phê với cô Hồ rồi cùng nhau ăn trưa, mãi đến bổn giờ chiều cô Hồ mới thả cô bé đi.
Khi cô đến câu lạc bộ, đưa kịch bản phỏng vấn, chủ tịch vừa đọc qua đã khen ngợi.
“Tiểu Lục, lần này đều nhờ có cô!”
“Với bài viết này, tạp chí của chúng ta có thể tiếp tục tồn tại… Nếu không, tôi thực sự không biết làm thế nào đế duy trì, cô biết đấy, đã có công ty lớn nhìn trúng câu lạc bộ chuấn bị phá sản này và muốn mua lại, tôi sổng chết không bán, tôi đã gắn bó biết bao thập kỷ, tôi sẽ không bán với bất kỳ sổ tiền nào.”
Lục u không nghe kỹ, cô thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tan làm.
Chủ tịch muốn mời cô ăn tối nhưng cô từ chối: “Không có gì, dì Hồ là trưởng bối của tôi, tôi chỉ đi cùng dì ăn cơm và trò chuyện.”
Nói xong, cô xách túi rời đi.
Chủ tịch thở dài, các đồng nghiệp xung quanh ông đang bàn tán…
“Gia cảnh thế nào vậy, cô Hồ cũng phải cho nể cô ấy.”
“Nói là trưởng bối, vậy thì bối cảnh của Lục U chắc chắn không tầm thường, thấy không… Gặp
gỡ người nổi tiếng cũng đơn giản như đi chợ mua bắp cải.”
“Bình thường cô ấy chỉ lái chiếc xe hơn 20 vạn nhưng lần trước tôi gặp cồ ấy ở khách sạn, cô ấy lái một chiếc Cullinan màu hồng, chiếc xe đó đắt bao nhiêu, chắc tôi không cần phố cập kiến thức với các người nhỉ?”
Đương nhiên, Lục u không nghe thấy những lời đàm tiếu này.
Cô đi xuống lầu, lên xe chuẩn bị rời đi, cô đã hẹn với Diệp Bạch ăn gà tây rồi ném tuyết, tuyết đêm qua không chất đống, bọn họ chuấn bị đi nhà tuyết chơi.
Tuyết tan nên đường hơi trơn.
Lục u lái xe rất chậm, dừng lại khi chờ đèn đỏ.
Đột nhiên, ánh mắt cô dừng lại, sau đó từ từ nghiêng đầu.
Trong chiếc xe thương vụ màu đen bên cạnh, một người đàn ông mà cô quen thuộc đang ngồi, cửa số hạ xuống một nửa… Người đàn ông duỗi tay ra kẹp điếu thuốc, tay anh ta rất đẹp, cả người cũng rất đẹp trai.
Là Chương Bách Ngôn.
Lục u hơi sững sờ, cô nhìn anh ta, anh ta cũng…
Chạng vạng tối, ánh đèn trong thành phố chiếu lên hai khuôn mặt, mờ mờ ảo ảo, nhìn không rõ ràng.
Phía sau, hàng loạt tiếng còi vang lên.
Lục u tỉnh táo lại, thấy đèn đỏ đã chuyển sang đèn xanh, cô cầm vô lăng, nhẹ nhàng đạp ga… Chương Bách Ngôn không đi theo sau, bởi vì anh ta đang đi về hướng khác.
Hai chiếc xe, một trắng một đen, cứ như vậy, châm rãi đi về hai hướnq nqược nhau.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK