Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Bạch thấy cô như vậy, không nỡ động vào cô.

Anh sờ nhẹ mặt cô, dịu dàng dỗ dành: “Anh không làm nữa, đừng khóc được không?”

Lục U khó chịu rơi nước mắt.

Làm thế nào cũng không ngăn được.

Diệp Bạch hôn đi nước mắt của cô, vừa hôn vừa sờ, làm cô thoải mái… Anh không quan tâm bản thân, cũng chỉ nhìn sắc mặt của cô, Lục U sợ hãi khi anh lại đè cô, anh dịu giọng trấn an cô: “Đừng sợ! Lục U đừng sợ.”

Thật lâu sau, cô mềm nhũn nằm trên giường.

Cô cảm thấy thật đáng hổ thẹn, Diệp Bạch vô cùng quen thuộc thân thể cô, vừa rồi cô giống như một con đàn bà dâm đãng dưới sự dẫn dắt của anh.

Nhưng cô hiểu rõ, tất cả những kinh nghiệm và kỹ năng đó đều đến từ những người phụ nữ khác.

Trước khi bọn họ kết hôn, Diệp Bạch không biết đã quen với bao nhiêu người rồi.

Suy đi nghĩ lại, cô cảm thấy không dễ chịu lắm nên quay người đi.

Diệp Bạch cúi người ghé qua, thay cô sửa soạn lại quần áo, ôm lấy cô từ phía sau… Anh bảo cô về ngôi nhà trước kia của họ, anh sẽ làm cho cô món cô thích ăn.

Lục U không lên tiếng.

Qua một hồi lâu, anh lại không nhịn được muốn hôn cô, nhưng vừa thò lại gần thì đã thấy Lục U ngủ rồi.

Diệp Bạch hơi kinh ngạc.

Anh xoay người Lục U lại, ôm vào lòng ngực… Sau đó giơ tay tắt đèn, ngắm cô dưới ánh sáng tăm tối, ngắm hồi lâu anh mới nhẹ nhàng ngồi dậy.

Việc trong công ty còn rất nhiều, không thể tiếp tục nhàn rỗi được nữa.

Khi Lục U tỉnh lại, màn đêm đã buông xuống.

Vừa mở mắt đã thấy Diệp Bạch ngồi ở mép giường, anh nhẹ giọng nói: “Dì trong nhà gọi điện tới, nói anh của em đến đón Tiểu Lục Hồi đi.”

Lục U ngồi dậy, khẽ vuốt mái tóc đen dài.

Diệp Bạch yên lặng nhìn cô.

Lục U mở miệng: “Em phải về rồi!”

Giây tiếp theo, Diệp Bạch túm lấy cánh tay cô, giọng anh trầm thấp: “Lục U, đừng đi!”

Lục U không để ý đến anh.

Cô vừa sửa sang lại quần áo, vừa lạnh nhạt nói: “Ở lại làm với anh sao? Diệp Bạch, tôi không thèm khát đàn ông đến vậy.”

Diệp Bạch bị cô làm cho tức giận đến phì cười.

Anh ôm lấy eo cô, không kiềm được nói: “Người vừa rồi rất thoải mái hình như là em.”

Bọn họ đã làm vợ chồng lâu như vậy, hơn nữa hai lần này, người thoải mái luôn là cô… Nghĩ lại điều này khiến Diệp Bạch cảm thấy hơi buồn bực, siết eo cô ôm vào lòng.

Lục U mắng: “Anh đừng vô liêm sỉ vậy nữa! Đấy là anh tự tìm! Tôi cũng đâu có cầu xin anh.”

Cô đẩy tay anh ra, hạ giọng nói: “Tôi còn có việc! Anh đưa tôi về đi.”

Thật ra cô không ngốc.

Cô có thể cảm nhận được, Diệp Bạch thật sự muốn ở bên cô, nhưng cách anh tán tỉnh cô cũng như cách anh tán tỉnh những cô gái kia vậy, Lục U quen anh nhiều năm như vậy cũng không phải chưa từng thấy qua.

Vì vậy cô có chút khó chịu.

Nhưng cô cũng không hoàn toàn từ chối anh, cô yêu cầu anh đưa cô về...

Đều là đàn ông, đàn bà đã trưởng thành, có những chuyện không cần nói ra cũng có thể hiểu được.

Diệp Bạch sao có thể không hiểu được!

Tất nhiên anh sẽ không đưa cô về, nhưng sẽ lùi một bước.

Lục U ngồi cạnh anh, nhìn ra đây không phải đường về nhà nên hỏi: “Chúng ta đang đi đâu?”

Diệp Bạch: “Nơi anh ở.”

Thân thể Lục U hơi cứng đờ, lúc lâu sau cô mới lạnh lùng nói: “Tôi không đi.”


Phía trước là đèn đỏ, Diệp Bạch nghiêng người nhìn cô, nghiêm túc nói: “Gina không sống ở đó, trước nay cũng chưa từng ở! Lục U, anh chưa từng ở cùng người phụ nữ nào.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK