Sắc mặt Trương Sùng Quang hơi đỏ.
Cậu cúi đầu nhìn người trong ngực mình, cảm thấy cô vừa đáng thương vừa đáng yêu, không nhịn được ngậm lấy môi cô mà hôn.
Hoắc Tây chịu không nổi, cậu lại kéo thân thể cô ôm vào lòng.
Hai cơ thế trẻ tuổi, bối rối chẳng biết hôm nay là năm nào.
Mãi một lúc sau mới vổ nhẹ vào cô: “ôm đi tắm nhé!?”
Hoắc Tây mặc cho cậu ôm đi về phía phòng tắm.
Cậu tràn đầy sức lực, xoa một lát, chạm một hồi, có đang không muốn thì cũng nổi hứng trở lại. Hoắc Tây ôm cổ cậu nhỏ giọng nói: “Lần sau! Trương Sùng Quang, anh có phải là người không thế?”
Trương Sùng Quang thấp giọng cười.
Đêm đã khuya, mây tan mưa tạnh, cùng nhau vùi mình trong chăn rất thoải mái. Hoắc Tây đá cậu: “Thật sự không về à?”
Trương Sùng Quang tìm kiếm môi cô, dịu dàng hôn.
Một lúc sau, cậu nói trên môi cô: “Bây giờ còn muốn anh về sao?”
Hoắc Tây mở to mắt nhìn cậu, có mấy phần lưu luyến.
Trương Sùng Quang nhẹ nhàng vuốt vai cô: “Làm nhiều lần như vậy, đâu còn sức lực mà về! Chân mềm hết rồi!”
Mặt Hoắc Tây hơi đỏ: “Không muốn về thì đừng về. Nói mấy lời dâm đãng như vậy mà không biết xấu hố.”
Trương Sùng Quang cười khẽ.
Cậu chạm nhẹ vào môi cô, cúi xuống hôn một cái rồi áp trán vào trán cô: “Vừa rồi lúc em ăn cũng không biết xấu hổ! Sao, dùng xong rồi nên qua cầu rút ván à?”
Hoắc Tây muốn quay người lại nhưng cậu không chịu buông cô ra, nhìn cô dưới ánh đèn vàng mờ ảo trong phòng ngủ.
Ánh mắt trong trẻo đến lạ thường.
Có tình yêu và cả nhục dục.
Hoắc Tây đành phải nhìn cậu, một lúc lâu sau mới tựa vào vai cậu, nhỏ giọng nói: “Anh là Trương Sùng Quang à? Rõ ràng là anh, nhưng em lại cảm thấy không phải là anh.”
Trương Sùng Quang khi còn trẻ không như vậy.
Khi mới từ Mỹ trở về, cậu không như thế này.
Hoắc Tây hơi có cảm giác không chân thật.
Trong lòng Trương Sùng Quang khẽ động, gần như chua chát, lại có phần ngọt ngào.
Có thể bọn họ đều đã từng có người khác, nhưng thực ra sau ngần ấy năm, bọn họ vẫn chỉ có nhau… Vận mệnh mà cậu từng cố gắng trốn chạy vẫn để lại Hoắc Tây cho cậu.
Trương Sùng Quang đột nhiên dùng thêm sức, ôm chặt Hoắc Tây.
Hoắc Tây chê cậu phiền, không chịu, cậu lại cúi đầu hôn cô… Nam nữ trẻ tuổi luôn không kiềm chế được, có thể đùa giỡn đến tận bình minh rồi mới thức dậy đi làm.
Sáng sớm, khi đang ăn sáng, Hoắc Tây cảm thấy thắt lưng đau nhức.
Cô suy nghĩ không biết có phải mình già rồi không.
Trương Sùng Quang ngồi đối diện cô, ăn mặc chỉnh tề, tóc tai được cắt tỉa gọn gàng.
Cậu chăm chú nhìn chiếc nhẫn kim cương cậu tặng trên tay cô, Hoắc Tây đã đeo nó không chút do dự.
Hoắc Tây ăn sáng xong, uống hết sữa.
Cô đang định đứng dậy lấy áo khoác và cặp
tài liệu thì Trương Sùng Quang đột nhiên nói: “Hoắc Tây, chúng ta kết hôn đi!”
Hoắc Tây sửng sốt.
Cô nhìn cậu, một lúc lâu sau cũng không lấy lại được tinh thần. Cô đã nghĩ tới hàng trăm cách cầu hôn, nhưng không có cách nào như thế này, bọn họ giống như một cặp vợ chồng già ăn sáng xong thì đi làm, cậu lại đột nhiên nói chúng ta kết hôn đi!
Thứ tự dường như bị đảo ngược.
Hoắc Tây từ từ ngồi xuống, chiếc nhẫn kim cương giữa các ngón tay cô lấp lánh dưới ánh đèn.
Căn hộ này là nơi bố mẹ cô sống hồi đó.
Kết tinh của cô có thể cũng ở nơi này.
Hiện tại Trương Sùng Quang cầu hôn cô, Hoắc Tây biết mình cũng muốn, nhưng ba chữ “em đồng ý” mãi vẫn không thốt nên lời, dường như dù có nói thế nào cũng cảm thấy không đủ thận trọng.
“Còn phải suy nghĩ à?”
“Anh không làm hài lòng luật sư Hoắc ở khía cạnh nào? Thân thể, năng lực X hay những khía cạnh khác?”
Mặt Hoắc Tây đỏ bừng, cô khẽ cắn môi dưới.
“Tối nay sẽ nói cho anh biết!”
Trương Sùng Quang cười nói: “Buối tối không phải lúc nói chuyện nghiêm túc! Buổi tối… không phải thời gian nghiêm túc.”
Hoắc Tây hơi nhăn cái mũi nhỏ.
Cô vẫn nhất quyết để buổi tối rồi nói sau.
Trương Sùng Quang đưa cô xuống lầu, giúp cô mở cửa xe rồi cất cặp tài liệu. Khi cô lên xe, cậu cúi xuống hôn cô, giọng nói trầm thấp và dịu dàng: “Hoắc Tây, chỉ cần em đồng ý, em sẽ có được một người chồng hoàn hảo.”
Hoắc Tây thắt dây an toàn, mỉm cười: “Anh dám nói thật!”
Cô ngẩng đầu nhìn cậu: “Nhưng đêm qua thật sự rất tuyệt!”
Hầu kết của Trương Sùng Quang lăn lên xuống, cậu hận không thể kéo cô về căn hộ rồi lăn qua lăn lại mấy lần nữa! Cô thực sự… thực sự… muốn mạng cậu mà.
Hoắc Tây đi tới văn phòng, tâm trạng rất tốt.
Buổi sáng không bận nên cô chơi bida một lúc, chỉ là luôn nghĩ đến lời nói của Trương Sùng Quang.
Kết hôn kỳ thực cũng rất tốt.
Đúng lúc này, một người bạn cùng lớp đại học gọi điện thoại cho cô và mời cô đến dự đám cưới. Hoắc Tây có mối quan hệ không tệ với cô ấy nên sảng khoái đồng ý.
Bạn cùng lớp thuận miệng nói: “Còn cậu thì sao? Đã tìm được người phù hợp chưa?”
Hoắc Tây là một quý tộc độc thân nổi tiếng trong giới.
Lúc này, cô không khỏi cảm thấy có chút đắc ý, ho nhẹ một tiếng: “Thật ra gần đây mình có bạn trai rồi! Quen nhau cũng ốn nên sắp kết hôn rồi!”
Đối phương nhanh chóng chúc mừng cô!
Sau khi cúp điện thoại, Hoắc Tây sờ lên mặt mình, cảm thấy có chút cứng ngắc.
Cười quá nhiều?
Tâm trạng Hoắc Tây vô cùng tốt, chuẩn bị chơi thêm một ván.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa truyền đến, là thư ký của cô: “Luật sư Hoắc, có cô Thẩm đang tìm cô, nói là bạn học cũ của cô.”
Thấm Thanh Liên?
Hoắc Tây khẽ cau mày, cô không muốn gặp đối phương.
Nhưng người đã tới cửa mà cô không gặp thì thể nào đối phương cũng sẽ quấy rầy vào những
lúc khác. Cô nghĩ nghĩ rồi vẫn đồng ý: “Cho cô ấy vào đi! Rót thêm một cốc nước đun sôi.”
Thư ký gật đầu.
Một lúc sau, cò ấy dẫn Thẩm Thanh Liên tới.
Vài ngày không gặp, Thẩm Thanh Liên trông hốc hác đi nhiều, trên tay chỉ còn lại da, dáng vẻ chẳng có vẻ gì là đang mang bầu.
Hoắc Tây nhìn cô ta, cô ta cũng nhìn Hoắc Tây.
Thẩm Thanh Liên ghen tị.
Từ nhỏ đến lớn, cô ta đều là người xuất sắc cả về đạo đức lẫn học tập.
Thậm chí vì chăm chỉ nên cô ta còn chơi đàn dương cầm giỏi hơn Hoắc Tây một chút, nhưng có ích gì? Đến tuổi này, nhìn một cái là có thể thấy sự khác biệt.
Tuổi còn trẻ, Hoắc Tây đã là luật sư hàng đầu ởthành phố B.
Còn cô ta vẫn phải nhờ Lâm Tòng nuôi sống.
Số phận bất công như vậy đấy!
Nhưng có một điều công bằng, đó là cô ta có khả năng sinh con hơn Hoắc Tây, đứa con trong bụng cô ta là giống nòi của Trương Sùng Quang, còn Trương Sùng Quang…
Nghĩ tới đây, Thẩm Thanh Liên cảm thấy tự
tin hơn.
Hoắc Tây cười nhạt: “Tìm tôi có chuyện gì à?”
Nói xong, cô cúi xuống đánh một gậy.
Thẩm Thanh Liên nhìn cô chằm chằm, nhìn đôi chân thon và vòng eo thon gọn của cô… Chỉ nhìn thôi cũng thấy ghen tị, có phải Trương Sùng Quang sẽ ôm eo cô khi ngủ cùng cô không…
Hoắc Tây ngước mắt lên, chạm vào mắt cô ta.
Hoắc Tây hừ nhẹ: “Đàn ông còn chưa đủ cho cô nhìn hay sao mà đế mắt đến tôi?”
Thẩm Thanh Liên cười lạnh: “Tôi thật sự không biết Trương Sùng Quang thích cô ở điều gì! Có lẽ anh ta sẽ sớm hối hận, nếu không sao anh ta lại giấu chứ!”
Giấu…
Hoắc Tây vần bình tĩnh.
Thấm Thanh Liên không vội, nụ cười càng lạnh lùng hơn: “Hoắc Tây, có lẽ cô không biết, nhưng người đàn ông ôm cô, gọi cô là tâm can lại không hề muốn có con với cô. Anh ta đã tự mình thắt ống dẫn tinh! Nói cách khác, cho dù hai người có kết hôn thì cũng sẽ không có con, mà con của tôi mới là người thừa kế duy nhất của anh ta!”
Cái loại quan hệ bừa bộn này, Hoắc Tây không thèm quan tâm.
Cô chỉ thấy sốc.
Trương Sùng Quang… đã thắt ống dẫn tỉnh!
Tại sao cậu lại thắt ống dẫn tinh, tại sao cậu lại không muốn có con với cô?
Hoắc Tây đoán được nguyên nhân, cậu sợ cô sẽ xảy ra chuyện, nhưng cô có thể mang thai.
Trong khoảnh khắc này, cô không khỏi thất vọng, nhưng tính tình cô càng mạnh mẽ hơn, không muốn bị cái ngữ như Thấm Thanh Liên chế giễu nên bình tĩnh nói: “Đó cũng là chuyện giữa chúng tôi!”
“Thật sao? Đó là chuyện giữa hai người. Thế tại sao anh ta không nói với cô?”
Hoắc Tây không trả lời.
Thấm Thanh Liên đoán được cô đang khó chịu nên chậm rãi tiến lại gần hai bước, nhỏ giọng nói: “Tôi từng chung sống với anh ta mà! Anh ta là người như thế nào, tôi nghĩ có lẽ tôi còn rõ hơn cô! Cồ thật sự cho rằng anh ta ở nhà họ Hoắc rất tốt ư? Nếu tốt thì tại sao lúc đó anh ta lại rời đi? Bây giờ cô đã cho anh ta bao nhiêu cảm giác an toàn? Hoắc Tây, Trương Sùng Quang và tôi là cùng một loại người, chúng tôi mới là phù hợp nhất.”
Hoắc Tây hời hợt: “Xem ra cô không chỉ có thai mà còn mắc chứng rối loạn ảo tưởng.”
Cô ra lệnh đuối khách: “Điều cô muốn nói chắc là những điều này nhỉ! Đi thong thả không tiễn.”
Thẩm Thanh Liên quan sát vẻ mặt của Hoắc Táy.
Cô ta rất muốn nhìn ra chút gì đó, nhưng Hoắc Tây lại không muốn thất thố trước mặt cô ta nên lãnh đạm nói: “Cô có thế đi!”
Thư ký cũng đến mời người.
Thấm Thanh Liên rời đi, Hoắc Tây ngồi phịch xuống ghế sô pha, ném cây gậy sang một bên.
Thư ký săn sóc nói: “Luật sư Hoắc, tôi rót cho ngài một cốc cà phê nhé?”
Hoắc Tây khẽ xua tay rồi dựa lưng vào ghế sô pha.
Cô nhắm mắt lại lẩm bấm: “Không cần! Cô đi ra ngoài đi, đóng cửa lại cho tôi.”
Thư ký biết cô đang có tâm sự, nhanh chóng đi ra ngoài đế cô yên tĩnh.
Hoắc Tây thực sự bị chấn động.
Trương Sùng Quang thắt ống dẫn tinh rồi!
Cô nhớ lại đêm đó cách đây một tuần, cậu nói lực bất tòng tâm rồi đi công tác ở thành phố
H. Cô đi theo nhưng cậu cũng dùng cách khác chứ không thực sự làm, xem ra chính những ngày này.
Chờ cậu bình phục, mọi chuyện sẽ diễn ra bình thường.
Hoắc Tây không khỏi nghĩ, nếu cô không hỏi, có phải cô sẽ không bao giờ biết bọn họ không thể có con hay không!
Cô có xúc động muốn gọi điện thoại và hỏi cậu.
Nhưng suy cho cùng vẫn là người trưởng thành, loại chuyện này từng bị người khác gây xích mích thì vẫn nên suy nghĩ kỹ trước khi hành động.
Vào buổi tối, Hoắc Táy không lên tinh thần nối.
Cô thậm chí còn không muốn về nhà, tuỳ tiện lái xe vào phố xá đông đúc, đổ xe xong thì xuống xe tùy ý đi dạo xung quanh. Trương Sùng Quang gọi điện cho cô hai cuộc, hỏi khi nào cô về nhà ăn tối.
Dưới ánh đèn neon, Hoắc Tây trả lời điện thoại của cậu.
Ánh đèn phản chiếu khuôn mặt cô như thể được phủ một lớp kính đêm.
Rất mềm mại.
Cô biết tối nay Trương Sùng Quang nhất định đã nấu một bữa thịnh soạn, thậm chí còn chuẩn bị quà, chỉ là cô không muốn về nhà. Cô nghe cậu nói rất nhiều lời, dịu dàng đến mức khiến người ta hoảng hốt.
Cuối cùng, cô nhẹ giọng nói: “Trương Sùng Quang, Thẩm Thanh Liên tới gặp em!”
“Cô ta tìm em làm gì?”
Bên kia, Trương Sùng Quang khẽ nhíu mày. Cậu cho rằng Thấm Thanh Liên muốn tới chỗ Hoắc Tây gây chuyện: “Việc này anh sẽ xử lý.”
Hoắc Tây lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Cô ấy chỉ đến nói cho em biết một việc!”
Hai đầu dây điện thoại có một khoảng im lặng ngắn ngủi.
Một lúc sau, Hoắc Tây mới tiếp tục: “Cô ấy nói… anh thắt ống dẫn tinh rồi.”
Hô hấp của Trương Sùng Quang càng ngày càng nhanh… Hoắc Tây nghĩ, không cần hỏi, đây hẳn là sự thật.
Cô sẽ không hỏi tại sao Thẩm Thanh Liên lại biết, cùng lắm chưa hết hy vọng mà đi thăm dò thòi.
Cô chỉ quan tâm cậu nói như thế nào.
Giọng nói Hoắc Tây căng thẳng: “Nếu anh cầu hôn em thì nên nói cho em biết chuyện tương
lai! Tương lai sẽ như thế nào không phải nên do hai chúng ta quyết định sao? Trương Sùng Quang… em không thích như vậy!”
Cậu làm vậy vì tốt cho cô.
Nhưng luôn phải cho cô biết, nếu không cô có thế sẽ phải hổi hận cả đời, nghĩ rằng mình không thể có con, sau đó lại cảm thấy có lỗi với cậu vì không thể cho cậu một gia đình trọn vẹn.
Mũi Hoắc Tây đỏ bừng.
Đã nhiều năm rồi cô mới cảm thấy mình mong manh đến thế này, ngược lại không phải là ai phụ lòng ai.
Chỉ là… mọi thứ đều khác với những gì cô nghĩ.
Trong điện thoại im lặng hồi lâu, Trương Sùng Quang cuối cùng cũng nói: “Hoắc Tây về nhà đi, chúng ta nói chuyện!”
Hoắc Tây rũ mắt xuống: “Trương Sùng Quang, em có chút tức giận.”
“Anh biết!”
Cậu hạ mình cực thấp: “Để anh giải thích cho em được không? Em về trước, không thì em nói cho anh biết em đang ở đâu, anh tới đón em!”
Tâm trạng Hoắc Tây không tốt, thật sự không lái xe được.
Cô nói mình sẽ bắt taxi, nhưng Trương Sùng Quang nhất quyết muốn đón cô, cuối cùng cô cũng nói cho cậu biết địa chỉ.
Trương Sùng Quang đến rất nhanh, khoảng hai mươi phút là đến nơi.
Cậu nhìn thấy Hoắc Tây ở Fortune Plaza.
Cô ngồi xổm xuống, nhìn mấy đứa bé đuối theo chim b’ô câu, nhìn đến mê mấn.
Trương Sùng Quang bước tới, cũng ngồi xổm ở đó theo cô, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào tóc cô: “Đã trễ thế này rồi mà không về nhà! Những đứa trẻ khác đã về nhà rồi.”
Hoắc Tây quay đầu nhìn cậu, nhìn hồi lâu mới khụt khịt mũi nói: “Anh bớt dùng chiêu này đi!”
Trương Sùng Quang kéo cô dậy: “Đói bụng không? Ăn ngoài hay về nhà?”
Hoắc Tây nghĩ, nói chuyện bên ngoài vẫn tốt hơn.
Nhiều người, khiến người ta phải kiềm chế.
Họ đến một nhà hàng Pháp nổi tiếng. Sau khi lên món, bọn họ thực sự không có khẩu vị gì nên chẳng động đũa mà nói chuyện.
Cuối cùng cũng nói tới chủ đề chính.
Trương Sùng Quang thấp giọng nói: “Hoắc
Tây, giấu em là lỗi của anh, nhưng con của chúng ta có khả năng nhất định sẽ mắc bệnh về máu! Nếu sinh ra mà đau đớn như vậy, chi bằng không sinh thì hơn.”
Hoắc Tây hơi chớp mắt.
Hồi lâu, cô nói nhỏ: “Trương Sùng Quang, nếu là như vậy thì năm đó khi mẹ em sinh em có thế đã bỏ cuộc! Bởi vì số mệnh của em là một đứa trẻ phải chịu đựng rất nhiều gian khổ! Nhưng bà vẫn sinh hạ em, bố em càng hơn thế, tốn hết ba năm đế kéo em về từ cửa tử!… Trước khi đưa ra quyết định, anh dường như đã quên mất chúng ta là bố mẹ của đứa bé, trước khi mang thai có thể hỏi ý kiến bác sĩ, thay vì võ đoán mà tự ý… thắt ổng dẫn tinh!”
Trương Sùng Quang nhìn cô.
Cảm xúc trong mắt cậu cho cô biết cậu vẫn chưa hề mềm lòng.
Hoắc Tây hiếu, trải nghiệm của cậu khác với cô, ở một mặt nào đó, bọn họ chẳng cách nào đồng tình với nhau.
Trong lòng cô ít nhiều có chút thất vọng, nhưng vẫn cố lên tinh thần: “Hôm nay nói tới đây đi!”
Trương Sùng Quang cũng thông minh không nói nữa.
Cậu thanh toán và đưa cô về nhà. Cô ăn không ngon miệng nên cậu nấu cho cô một món canh nhẹ.
“Em không sao!” Hoắc Tây cười khẽ.
Trương Sùng Quang nhìn cô húp từng ngụm canh, cậu nhẹ nhàng cúi người, từ phía sau ôm cô vào lòng, thấp giọng nói: “Hoắc Tây, thật ra chúng ta có thế nhận nuôi một đứa bé, cũng có thể cho nó tình yêu như thế!”
Hoắc Tây không muốn cãi nhau với cậu nên miễn cưỡng cười nói: “Chuyện này đế sau rồi nói!”
Cậu nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Em… hối hận đúng không?”
Hoắc Tây nhẹ nhàng đặt bát xuống. Cô cụp mắt, nói nhỏ: “Trương Sùng Quang, anh nhất định muốn em nói thật à? Người thắt ống dẫn tinh là anh, người che giấu cũng là anh. Anh còn không cho phép tôi có ý kiến, không cho phép em ta có thời gian giảm xóc, có phải hôm nay em phải đồng ý với anh, nếu không em sẽ không xứng với sự trả giá của anh, phải không?”
“Nếu vậy…”
Giọng cô có chút nghẹn ngào, không nói thêm nữa.
Trương Sùng Quang lẳng lặng nhìn cô…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK