Khương Lan Thính nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mềm phúng phính kia, cũng thơm một cái, còn đánh lên cái mông nhỏ của cậu bé.
Trong lòng anh không nỡ rời đi, lại có niềm kiêu ngạo của người làm bố.
Anh có con rồi!
Lúc này, anh không kiềm chế được mà muốn có thêm một đứa nữa, muốn có một cô con gái nhỏ, muốn một cô con gái có ngoại hình giống hệt Hoắc Kiều, được anh nuông chiều mà trưởng thành…
Anh vừa nghĩ như vậy, ánh mắt liền trở nên vô cùng sâu xa.
Hoắc Kiều không phát hiện ra ánh mắt của anh.
Cô nhìn theo anh rời đi.
Tới xế chiều, cô nhận được một cuộc điện thoại, thành phố H nơi tổ chức buổi công chiếu hy vọng cô chuẩn bị một tiết mục, cần cô tới đó sớm hơn một ngày… Hoắc Kiều hơi lo lắng, đồng ý.
Cô lái xe đưa Tiểu Khương Sanh đến nhà bố mẹ, lên máy bay tới thành phố H ngay trong ngày.
Bên kia, Khương Lan Thính bận rộn cả một ngày, đến khi rảnh rỗi anh liền cố ý dò hỏi thư ký Anna, hỏi phụ nữ thích cái gì nhất!
Anna suy nghĩ cẩn thận một lát, nói: “Trang sức! Không người phụ nữ nào không thích cái này!”
Khương Lan Thính nghe vậy, lại không nhịn được nhớ lại trước đây khi anh và Hoắc Kiều chia tay, khi đó anh cũng mua trang sức cho cô, nhưng khi đó là anh đang đẩy cô bạn gái mình rất thích ra xa, mặc dù cũng là tự mình lựa chọn nhưng vẫn không chú trọng và để tâm đến vậy.
Chỉ lấy sản phẩm bày sẵn trên quầy!
Lần này, anh muốn đặt làm riêng cho cô, làm riêng một món trang sức có một không hai thuộc về bà Khương, có thể thay anh thể hiện tấm lòng của mình…
Khương Lan Thính tranh thủ chút thời gian liên hệ với một nhà thiết kế nổi tiếng toàn thế giới, cuối cùng cũng quyết định được phương án.
Anh đặt một chiếc nhẫn kim cương hồng 5.2 cara. Ngoài ra còn một bộ đồ ngọc lục bảo, cả hai đều là loại tốt nhất, chính là kiểu có thể truyền lại cho đời sau.
Cũng là một bộ duy nhất trên toàn thế giới.
Nhìn bản vẽ ban đầu, trong lòng anh có một sự thỏa mãn không nói nên lời, anh nghĩ dần dần anh và Hoắc Kiều cuối cùng sẽ làm hòa với nhau, họ sẽ hạnh phúc, anh sẽ giúp cô tìm về sự yêu thích từ trước.
Sau đó, anh đến căn hộ của Hoắc Kiều, mới biết cô đã đến thành phố H.
Tiểu Khương Sanh được gửi tới nhà họ Hoắc.
Đi xuống tầng, Khương Lan Thính ngồi vào xe, anh rút điện thoại ra muốn gọi cho Hoắc Kiều, nhưng cuối cùng nghĩ lại anh vẫn từ bỏ, chuyển sang gọi cho thư ký Anna: “Anna, tìm giúp tôi một chút xem khách sạn mà Hoắc Kiều ở ở thành phố H là khách sạn nào, và cả tình hình công chiếu phim điện ảnh xx nữa, tôi muốn lấy được chỗ ngồi bên cạnh Hoắc Kiều, bằng bất cứ giá nào.”
Anna ở đầu dây bên kia trợn mắt nghẹn họng.
Bất cứ giá nào là sao?
Trong khi Khương Lan Thính đang chờ đợi, Anna xử lý xong chuyện này, cuối cùng lấy danh nghĩa tập đoàn Khương Thị tài trợ cho buổi công chiếu ba mươi triệu, đổi lấy một chiếc vé VIP, đảm bảo chỗ ngồi ngay bên cạnh Hoắc Kiều.
Ngoài ra, Anna còn đặt cho anh một phòng trong cùng một khách sạn, ngay bên cạnh phòng của Hoắc KIều.
Khiến cho người ta phải tức điên nhất chính là căn phòng kia vốn đã có người khác ở, phải trả cho người ta một trăm nghìn tiền bồi thường mới lấy được căn phòng đó.
Mọi thứ đều được sắp xếp ổn thỏa, Khương Lan Thính đặc biệt đi một chuyến tới biệt thự nhà họ Hoắc.
Anh muốn đưa Tiểu Khương Sanh đến thành phố H.
Thật trùng hợp là lúc này Hoắc Minh lại không có nhà, nếu không anh làm gì có hi vọng đưa được đứa trẻ đi, dù sao thì từ trên xuống dưới nhà họ Hoắc đều có ý kiến với Khương Lan Thính.
Khi anh tới, chỉ có Ôn Noãn ở nhà.
Thái độ của Khương Lan Thính rất chân thành, Ôn Noãn đồng ý cho anh một cơ hội, nhưng có một số lời mà Ôn Noãn không thể không nói, bà nói: “Lan Thính, giữa vợ chồng luôn có những chuyện bất hòa! Nhưng cậu cẩn thận nghĩ lại xem, hai năm nay quan hệ của cậu và Hoắc Kiều lạnh nhạt, cậu đã từng cố gắng chút nào chưa, cậu đã từng nghĩ tới việc làm hòa với con bé chưa? Có phải hai đứa ngoài một cái chữ ký… thì không còn bất cứ liên hệ nào khác không?”