Hoắc Tây nuốt viên thuốc, trong cổ họng cảm giác có dị vật khỏ khốc, rất khó chịu.
Cô từ từ ngồi xuống ghế sofa.
Những ngón tay mảnh khảnh của cô chậm rãi nắm chặt lọ thuốc… Trong lòng cô chợt có cảm giác bi thương, hôm nay cô và Trương Sùng Quang đã đi đến giới hạn này.
Hoắc Tây cất thuốc đi, cô ăn sáng rồi đi xuống lầu gặp Miên Miên.
Khi bước đến cầu thang, tình cờ gặp một người đàn ông trông như bác sĩ đang đi lên lầu dưới sự hướng dẫn của người giúp việc, có lẽ anh ta tới tìm Trương Sùng Quang.
Hoắc Tây khựng lại, Trương Sùng Quang bị bệnh?
Tất nhiên là cô ấy không quan tâm chuyện gì xảy ra với anh.
Cô chỉ nghĩ, đêm qua anh còn có khí lực bắt nạt cô như vậy, thế mà hôm nay đã đổ bệnh rồi?
Bác sĩ nhìn thấy cô, đoán được danh tính của cô nên khẽ gật đầu chào hỏi. Hoắc Tây khẽ xoay người cho bác sĩ lên lầu… Người giúp việc ở tầng dưới đang cho Miên Miên ăn sáng, khi nghe thấy tiếng bước chân, Miên Miên nhẹ nhàng gọi mẹ,
giọng cô bé có chút… bất an.
Hoắc Tây đi xuống chỗ cô bé, thấy Miên Miên ăn không nhiều như trước nên nhẹ nhàng nói: “Con đang lớn, cố gắng ăn nhiều một chút nhé!”
Chiếc nĩa nhỏ trong tay Miên Miên đang cắm vào quả trứng luộc, cô bé đang gặm quả trứng từng chút một.
Cô bé nhìn Hoắc Tây một lúc, thấp giọng hỏi: “Mẹ sẽ có em bé ạ?”
Hoắc Tây sửng sốt.
Miên Miên cúi đầu nói: “Bổ nói mẹ sắp có em bé, bổ nói khi mẹ có em bé sẽ đưa chúng ta về”.
Hoắc Tây hơi chớp mắt.
Đến bây giờ cô mới hiểu, Trương Sùng Quang không phải muốn đưa cô ấy và Miên Miên trốn đi thật lâu, mục đích của anh là làm cho cô có thai. Anh cảm thấy nếu như có thêm một đứa con nữa thì Hoắc Tây sẽ không rời xa anh được, và sớm hay muộn cô ấy sẽ hồi tâm chuyến ý.
Hoắc Tây khẽ nhắm mắt lại…
Khi họ đang nói chuyện, trên tầng hai có động tĩnh, Trương Sùng Quang đích thân đưa bác sĩ xuống tâng dưới.
Sáng nay trông mặt anh hơi nhợt nhạt.
Bác sĩ xách vali, Trương Trùng Quang tiễn anh ta ra cửa, mãi đến khi không còn nghe thấy tiếng xe nữa mới quay lại… Miên Miên nhìn thấy bố thì có chút đề phòng.
Trương Sùng Quang thấy cô bé không động tới bữa sáng, liền nhẹ nhàng nói: “Bố làm bữa sáng cho con có được không?”
Miên Miên tiếp tục ôm khư khư quả trứng luộc: “Cái này khá ngon”.
Trương Sùng Quang biết cô bé không vui, lại nhìn Hoắc Tây: “Không phải là em thấy khó chịu nên muốn ăn sáng trên tầng sao, sao lại xuống đây?”
Hoắc Tây hỏi: “Ngay cả quyền đi xuống đây tôi cũng không có sao? Nếu đúng là vậy, bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ không xuống nữa”.
Lời nói của cô có phân mỉa mai,
Trương Sùng Quang sao có thể không nhận ra?
Anh đút hai tay vào túi, trên mặt mỉm cười: “Sao em lại nói chuyện giận dữ thế! Em ra ngoài thư giãn cũng không phải là không được. Em muốn đi đâu anh cũng sẽ đi cùng em”.
Hoắc Tây không tin một lời nào anh nói.
Sau khi Miên Miên ăn sáng xong, cô đưa con gái lên lầu và đích thân dạy cô bé làm bài tập về
nhà.
Trương Sùng Quang gọi cô lại: “Hoắc Tây, chúng ta nói chuyện đi”.
Anh ra hiệu cho Miên Miên lên lầu trước, cô bé nhìn anh với vẻ mặt bất đắc dĩ. Thấy vậy, nét mặt anh cũng trở nên dịu dàng hơn: “Nghe lời đi, bố có chuyện muốn bàn với mẹ”.
Miên Miên do dự một lúc trước khi từ từ di chuyển lên lầu.
Khi Miên Miên đã lên lầu, Trương Sùng Quang nhìn Hoắc Tây và nói: ‘Vi sức khỏe thể chất và tinh thần của Miên Miên, Hoắc Tây, anh nghĩ chúng ta cũng nên chung sống hòa bình”.
Hoắc Tây cảm thấy nực cười: “Giờ anh nói lời này có phải đã muộn rồi không? Từ khi anh chọn bao nuôi Tống Vận, anh đã không quan tâm đến sức khoẻ thể chất và tinh thần của bọn trẻ ròi. Anh có biết Miên Miên khi bị Tống Vận trói lại đã sợ hãi đến thế nào không? Anh có biết rằng con bé thường xuyên gặp ác mộng không? Nếu anh thực sự quan tâm đến sức khỏe thể chất và tinh thần của Miên Miên, anh nên đế chúng tôi quay về, thay vì giữ chúng tôi ở đây để thỏa mãn những ham muốn vô tận của anh”.
Trương Sùng Quang cụp mắt xuống,
Anh nhìn chằm chằm vào lỗ kim trên mu bàn tay, nhẹ giọng nói: “Khi em mang thai và sinh con,
anh sẽ để em quay về”.
Một cảm giác ngột ngạt bóp nghẹt trái tim Hoắc Tây.
Anh muốn cô sinh con ở đây?
Dường như biết cô đang nghĩ gì, Trương Sùng Quang nhẹ nhàng nói: “Chúng ta một tháng nữa sẽ chuyến đi. Đợi bổ và Doãn Tư tìm được chúng ta, anh nghĩ đứa con thứ ba của chúng ta đã ra đời rồi… Hoắc Tây, anh cảm thấy đó nên là một cô công chúa, dễ thương như Miên Miên!”
Khi nói chuyện, anh như thế đang cố lấy lòng cô.
Anh nói: “Đứa trẻ này họ Hoắc, gọi là Hoắc Tâm thì sao?”
Hoắc Tâm, Hoắc Tây là người mà Trương Sùng Quang yêu nhất. Anh đã nghĩ đến cái tên này rất lâu, cảm thấy nó rất hay.
Hoắc Tây nhìn anh mà cảm thấy bất lực, Trương Sùng Quang lẽ nào bị điên ròi hay sao?
Cô không trả lời anh mà đi lên lầu.
Trương Sùng Quang nhìn chằm chằm bóng lưng cô, sắc mặt vốn đã tái nhợt lại càng tái nhợt hơn, người giúp việc thấy sắc mặt anh không tốt liền bước tới hỏi: “Tiên sinh có muốn ăn sáng không?”
Trương Sùng Quang đặt tay lên lưng ghế,
nhiệt độ cơ thể Hoắc Tây vẫn còn đó.
Anh nấn ná và vuốt ve.
Dù đêm qua anh vẫn ôm cô vui vẻ nhưng anh không hề cảm nhận được hơi ấm của cô, Hoắc Tây… không còn lưu luyến gì anh nữa sao?
Dù anh có làm gì, dù anh có làm bao nhiêu việc, liệu anh có thể nhận được gì ngoài sự ghê tởm không?
Kể từ ngày đó, mối quan hệ của họ rơi vào một vòng luẩn quấn kỳ lạ.
Hoắc Tây thờ ơ với anh, không hề muốn quan hệ với anh, hầu như lần nào anh cũng cho cô ăn thứ kẹo ngọt đó. Nhưng sau mỗi lần khoái cảm, cơ thề anh cảm thấy trống rỗng, và vẻ mặt giễu cợt của Hoắc Tây sau đó cũng như chế nhạo một người đàn ông không thể làm được việc đó!
Tất nhiên Trương Sùng Quang không hề bị bất lực, nhưng điều khiến anh buồn là anh không còn có thế mang lại hạnh phúc cho Hoắc Tây nữa.
Khi tỉnh dậy, cô không cảm thấy gì cả.
Không phải anh chưa từng thử, anh muốn khơi dậy cảm xúc của cô, nhưng tất cả những gì anh cảm nhận được chỉ là đau đớn và bị từ chổi.
Cô bị anh đè xuống, vẻ mặt chán ghét và ấm ức của cô làm cay mắt anh.
Nhưng dù vậy, anh vẫn muốn quan hệ với cô.
Hoắc Tây phát hiện, đặc biệt là trong thời kỳ dễ thụ thai, Trương Sùng Quang sẽ cố tình quan hệ với cô… sau đó sẽ nhẹ nhàng chạm vào cơ thể cô, ôm cô vào lòng và không cho cô tắm nước nóng.
Đêm nay cũng vậy.
Cò quay lưng về phía anh, đắp chăn mỏng lên người, trong bóng tối thì thầm: “Vô ích thôi, Trương Sùng Quang, anh hãy từ bỏ việc này đi. Chúng ta sẽ không có con nữa”.
Trương Sùng Quang không nói gì.
Anh ôm eo cô từ phía sau và đặt bàn tay ấm áp của mình lên bụng dưới của Hoắc Tây.
Nó vẫn mềm mại và phẳng, nhưng có lẽ một đứa trẻ khác đã được thụ thai… Anh biết Hoắc Tây đang uống thuốc hàng ngày nhưng thuốc mà cô uống chỉ là vitamin B9.
Giọng anh trầm thấp: “Đã lâu như vậy, Hoắc Tây, em không có chút mềm lòng nào sao? Em thấy đây, dạo này chúng ta rất thân thiết, nhất định có thể quay về như trước”.
Câu trả lời của Hoắc Tây là vén chăn lên, đứng dậy đi vào phòng tắm để tắm.
Trương Sùng Quang nhìn bóng lưng cô bằng ánh mắt sâu thẳm. Anh nằm xuống một lúc rồi
đứng dậy đi tới phòng khách tắm rửa, sau đó đến dạy Miên Miên làm bài tập. Dạo này Hoắc Tây rất thích ngủ, hầu hết đều là anh kèm Miên Miên học bài. Nhưng cô con gái ngày càng phớt lờ anh …
Thời gian trôi nhanh.
Nửa tháng sau, một buổi sáng, Hoắc Tây đang ngồi trên bồn cầu trong phòng tắm, cô ngơ ngác.
Kinh nguyệt của cô ấy đã trễ ba ngày và vẫn chưa đến.
Trực giác và sinh lý thay đổi của người phụ nữ khiến cô cảm thấy bất an, cô ngồi im lặng một lúc lâu mới đứng dậy mặc quần áo, giả vờ không thoải mái, nói muốn ăn sáng trên lầu và nhờ người giúp việc mang lên cho cô.
Mười phút sau, người giúp việc bưng khay lên lầu.
Khi người giúp việc bày bữa sáng lên chiếc bàn ăn nhỏ, Hoắc Tây bước đến cửa phòng và nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cô quay lại nhìn người giúp việc, nhẹ giọng hỏi: “Tiên sinh đã cho cô lợi ích gì?”
Vốn dĩ cô chỉ muốn thử lòng người giúp việc này.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng người giúp việc đã thực sự làm việc gì trái lương tâm. Vậy mà
người giúp việc lại không khỏi sợ hãi, lúc này mới bộc lộ hết sự hoảng loạn, dùng tay xoa xoa tạp dề, giọng run run nói: “Ngày hôm đó tiên sinh đã phát hiện ra chuyện đó. Thuốc là do tiên sinh đưa cho tôi. Tôi nghĩ tiên sinh yêu phu nhân như vậy, chắc chắn cũng không làm hại cô….cho nên…”
Hoắc Tây nhẹ nhàng nhắm mắt lại và cô hiểu ra mọi chuyện.
Thuốc cô ấy uống là giả.
Cô bị Trương Sùng Quang lừa gạt, khó trách anh chắc chắn mình sẽ có con như vậy, bởi vì mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của anh, cô cúi đầu nhẹ nhàng sờ bụng mình…
ở đây chắc hẳn đã có một đứa trẻ rồi.
Đứa trẻ này là do Trương Sùng Quang ép buộc và tính toán tạo thành. Hoắc Tây không biết phải đối mặt với chính mình như thế nào, cũng không biết phải đối xử với đứa trẻ này như thế nào. Hay là, cô đi phá thai?
Lúc này, lòng căm thù của cô đối với Trương Sùng Quang đã lên đến đỉnh điểm.
Nhìn vẻ mặt cò, người giúp việc có vẻ đã đoán ra điều gì đó, toàn thân run rấy. Có điều, Hoắc Tây biết trút giận cũng vô ích, người giúp việc này cũng chỉ giống như cô bị Trương Sùng Quang điều khiển. Cô chậm rãi ngồi xuống ghế sô pha, nhẹ giọng nói.: “Đi ra ngoài! Đóng cửa lại”.
Người giúp việc thở phào nhẹ nhõm, cô ta muốn an ủi Hoắc Tây nhưng nhìn vẻ mặt của cô thì lại bỏ cuộc.
Cánh cửa đóng lại nhẹ nhàng.
Hoắc Tây nhìn lọ thuốc trên bàn, lặng lẽ đi ra ngoài.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng ngủ mở ra, một bóng người cao gầy bước vào.
Không cần nhìn cô cũng biết là Trương Sùng Quang, người giúp việc chắc chắn đã nói cho anh biết. Hoắc Tây ngước mắt lên, giễu cợt nói: “Trương Sùng Quang, anh đến đây đế kiếm tra kết quả à? Tôi có nên chúc mừng anh không?”
Trương Sùng Quang chậm rãi bước đến chỗ cô và ngồi xổm xuống.
Ngón tay anh vuốt ve bụng cô rất nhẹ nhàng, anh dịu dàng nói: “Chúng ta lại có con rồi phải không?”
Hoắc Tây nhìn anh vẻ trịch thượng.
Cô nhìn anh đặt lòng bàn tay run rấy của mình lên bụng cô, vô cùng hạnh phúc khi được làm bố lần nữa, nhưng Hoắc Tây lại thấy thật mỉa mai, giọng cô nghẹn ngào và khàn khàn: “Tôi sẽ không sinh con”.
Trương Sùng Quang ngước mắt lên, nói: “Em sẽ cần nó! Đáy là một mạng sống”.
Vừa dứt lời anh đã nhận được một cái tát vào mặt, rất mạnh và đau.
Hoắc Tây không khống chế được cảm xúc, giọng nói khàn đặc: “Trương Sùng Quang, anh cũng biết đây là một mạng sổng sao? Đây là cách anh đối xử với một mạng sống sao? Chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi. Vậy mà anh lại dùng cách này tạo ra một đứa trẻ. Anh nghĩ chúng ta có thể quay về như quá khứ sao? Nói cho tôi biết, làm sao chúng ta có thể quay về như trước đây? Anh có muốn cho tôi ăn thứ đó suốt đời không? Anh có nghĩ một đứa trẻ sinh ra trong gia đình như vậy sẽ rất đáng thương không?”
Trương Sùng Quang đột nhiên ôm lấy đầu cô.
Khuôn mặt tuấn tú của anh cũng buồn bã như cô, anh khẽ mỉm cười: “So với những việc đó, anh nghĩ mất em còn buồn hơn! Hoắc Tây… chúng ta tái hôn với nhau rồi, chỉ cần em hồi tâm chuyển ý, anh sẽ không quan tâm em có còn nhớ Bạch Khởi hay không. Em có đến thăm cậu ta hàng tuần cũng được, chỉ cần em ở lại bên anh”.
Hoắc Tây đấy anh ra: “Anh điên rồi!”
Trương Sùng Quang lùi lại vài bước, chỉ nhìn cô mà không đáp lại. cả hai đều biết thế chất của Hoắc Tây không thể phá thai nên cô chỉ có thể sinh đứa trẻ này ra…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK